Con Rối - A Ly Thố

Chương 34: Chuyển nhà



Tôi trước đây ngày ngày trông mong quăng đi gánh nặng lớn nhất bên mình có được tự do, nhưng khi ngày này đến, tôi lại không vui như mình tưởng tượng.

Sự tự do của tôi vốn dĩ chỉ có trong căn nhà thuê nhỏ bé này, nhưng giờ đây căn phòng này lại chất đầy những kỷ niệm mà tôi không muốn nhớ tới.

Ký ức đã trở thành xiềng xích, khóa chân tôi, nhốt tôi ở đây, trở thành nhà tù mà tôi không thể trốn thoát.

Tôi gỡ từng bức ảnh trên tường xuống, vứt hết quần áo và đồ đạc nó đã mặc, tôi nghĩ, bằng cách này tôi có thể xóa nó khỏi ký ức của mình.

Nhưng những cơn ác mộng đột nhiên trở nên thường xuyên hơn.

Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại xuất hiện trên một vùng nước rộng lớn vô tận.

Phía trên đầu là bầu trời xanh thẫm, phía dưới là nước hồ sâu thẳm, dưới chân là một chiếc thuyền ọp ẹp, mái chèo lướt trên mặt nước tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.

Chiếc đèn lồng vàng mờ treo trên mũi thuyền, đung đưa chậm rãi theo tần suất con thuyền lướt đi.

Tôi là người duy nhất còn lại trên thế giới.

Chèo không biết bao lâu, một cơn gió dữ dội thổi qua thuyền, ngọn nến trên mũi tàu đột nhiên tắt, vật thắp sáng duy nhất mất đi tác dụng.

Chiếc xuồng bị dòng nước lắc lư, chòng chành sắp vỡ tung. Mái chèo của tôi tuột khỏi tay rơi xuống nước.

Tôi phải bám vào mép thuyền để tránh bị gió mạnh cuốn đi.

Nước hồ bên dưới sủi bọt, như thể có thứ gì đó trong đó.

Đột nhiên, dưới chiếc thuyền xuất hiện một con mắt khổng lồ, to gấp đôi chiếc thuyền nhỏ.

Có một con thú khổng lồ đang ẩn nấp dưới hồ.

Nó sắp ăn thịt tôi.

Con mắt này có màu đen tuyền, ẩn khuất ánh màu xanh lam đậm, là vẻ quen thuộc tôi từng thấy trước đây.

Chiếc thuyền bị sóng lật úp vỡ tan thành từng mảnh, tôi rơi xuống đáy hồ, nước tràn vào miệng và mũi. Tôi tuyệt vọng vùng vẫy trong nước nhưng vẫn chầm chậm chìm xuống đáy.

Cho đến khi một lực mạnh từ bên dưới đỡ tôi lên, tôi bị một vật mềm bao bọc đưa lên mặt nước. Khoảnh khắc không khí trong lành tràn vào mũi, tôi ho sặc sụa, rồi tôi nhận ra thứ gì đang ở dưới mình.

Một lòng bàn tay khổng lồ.

Năm ngón tay nắm lấy cơ thể tôi, tôi nằm ở giữa lòng bàn tay.

Tôi ôm lấy ngón trỏ như ôm lấy ngọn rơm cứu mạng, nhưng giây tiếp theo, ngón trỏ đột nhiên lỏng ra rơi xuống, bắn lên một cột nước lớn.

Sau đó là một ngón khác.

Bàn tay khổng lồ này sắp sụp đổ.

Tôi cuộn tròn trong lòng bàn tay này run rẩy, tôi há miệng như muốn hét lên điều gì, nhưng tôi không thể nghe thấy giọng nói của mình, cũng không biết mình đang nói gì.

Hình như tôi đang khóc.

"Bảo bối."

Lòng bàn tay bên dưới tôi mềm mại như nước, biến thành một con trăn đen khổng lồ. Con trăn mở đôi mắt màu xanh nước biển siết chặt lấy tôi.

Tôi nghe thấy tiếng xương mình gãy vụn, tiếng thịt nổ tung. Máu đỏ tươi chảy ra từ mắt tôi, lưỡi con trăn cuốn đi máu và nước mắt tôi, nó há miệng, máu chảy ra từ những chiếc răng nanh sắc nhọn. Nước bọt giống như axit sulfuric nhỏ giọt xuống người tôi, bào mòn da thịt, con đau thấu tận xương khó chịu nổi.

Tôi bị vặn thành một miếng giẻ rách tả tơi, con trăn khổng lồ lạ lùng nhưng quen thuộc trước mặt tôi nói lời của con người: "Bảo bối,"

Giọng nói của nó trùng với giọng nói sâu thẳm trong trí nhớ tôi: "Em thích ai?"

"!!"

Tôi chợt mở mắt ngồi dậy, hơi thở nóng rẫy từ trong ngực theo cổ họng phả ra, phải vài giây sau tôi mới lấy lại bình tĩnh, nhìn rõ mặt nước trước mặt không phải là dòng nước vô tận mà là căn nhà thuê của tôi.

Không có bão cũng không có trăn.

Tôi thở hổn hển nhưng vẫn cảm thấy không đủ dưỡng khí, cảm giác ngột ngạt đau đớn khi bị con trăn quấn lấy vẫn in sâu vào giác quan.

Bộ đồ ngủ trên người tôi ướt đẫm mồ hôi, lạnh thấu xương.

Tôi không thể đếm được đã bao nhiêu lần tôi mơ thấy giấc mơ như vậy.

Kể từ khi tôi tiễn nó đi, mỗi khi chìm vào giấc ngủ, những giấc mơ kỳ lạ hoang đường như vậy sẽ đúng giờ đến trước cửa nhà tôi, hấp thụ ba hồn bảy vía của tôi.

Dù không còn ở bên tôi nữa nhưng nó vẫn ám ảnh tôi.

Bức tường phòng ngủ trống rỗng, những bức ảnh tôi gỡ ra được chất đống bừa bãi trong góc, nhiều đến mức chất thành một ngọn đồi nhỏ.

Tôi ra khỏi giường, tìm một chiếc chậu sứ rồi đốt từng bức ảnh một.

Tôi không bật đèn, căn phòng được ngọn lửa màu cam chiếu sáng.

Tôi ném từng bức ảnh vào, tôi thấy khuôn mặt mình biến dạng và thối rữa, biến thành những mảnh tro ấm áp.

Ngọn đồi từ từ biến thành một con nắm nhỏ, cuối cùng bị tôi san phẳng.

Trong tay chỉ còn lại một mảnh cuối cùng. Khoảnh khắc tôi định ném nó vào lửa, bởi do dự quá lâu, tia lửa đỏ cuối cùng trong đống tro tàn trước mặt cũng bị dập tắt.

Xung quanh chìm vào bóng tối sâu thẳm, tôi không nhìn thấy bức ảnh trong tay, nhưng tôi biết nó trông như thế nào.

- --Là chiếc mũ sinh nhật lệch, vẻ mặt cứng ngắc của tôi và nụ cười rạng rỡ của nó.

Căn phòng tràn ngập mùi khét nồng nặc, tôi mở cửa sổ cho thông khí. Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt qua kẽ hở trên rèm. Tôi cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay.

Chiếc bật lửa chĩa vào góc nhọn của bức ảnh, tôi bấm một cái nhưng không lên lửa.

Chiếc bật lửa đã không sử dụng quá lâu, có lẽ đã hết hạn sử dụng.

Quên đi, mai lại tính.

...

Ngày mai rồi lại ngày mai, bất cứ thứ gì bị trì hoãn đến ngày mai sẽ chỉ bị trì hoãn thêm nữa.

Bức ảnh này cuối cùng đã ở lại.

Mỗi lần muốn phá hủy bức ảnh này, tôi luôn khó hiểu không hạ nổi tay, như có một bàn tay to lớn vô hình trong không khí chặn tôi lại, khiến tôi không cử động được nữa.

Tôi bỏ cuộc.

Tôi ném bức ảnh đó vào ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ, khóa nó lại để nó không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa.

Tôi tưởng hủy đi tất cả những thứ liên quan đến nó sẽ có thể triệt để quên đi, nhưng tôi lại quên đi thứ quan trọng nhất, cũng là thứ có quan hệ sâu sắc nhất với nó.

Chính là Nam Lê.

Là tôi.

Chừng nào tôi còn sống trên thế giới này, mối liên hệ của tôi với nó sẽ không bao giờ bị cắt đứt. Căn nhà thuê này không còn là nơi che mưa che gió cho tôi nữa mà là một ngôi nhà xiêu vẹo có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc tôi phải bay ra khỏi lồng sắt.

Vốn dĩ chỉ nghĩ đến nó vài lần nhưng không hành động, nhưng hai tháng sau, một tin nhắn lạ bất ngờ đẩy nhanh quá trình chuyển nhà của tôi.

"Mày nghĩ bay cao chạy xa là tao không tìm được mày sao? Mày nợ ông đây mỗi một xu cũng đừng mơ mà thoát được!"

Giọng điệu quen thuộc, thông qua những lời này tôi cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của người đối diện.

Sau bao nhiêu năm xa cách ngôi làng nhỏ ấy, kẻ hiếp dâm vẫn không quên đứa con trai rẻ rúng của mình.

Lúc nhỏ đánh tôi như muốn dồn vào chỗ chết, đừng nói tiền tiêu vặt, ngay cả tiền học phí cũng do tôi nhặt rác mà kiếm được. Ông ta ước tôi chết sớm, ước gì tôi đừng đi học mà ở nhà làm người hầu của ông ta, làm bao cát trút giận, bây giờ thấy tôi đã trưởng thành, dám xưng là ông đây, muốn moi lấy giá trị sử dụng còn lại trên người tôi, muốn tôi nuôi lão?

Mặt ông ta dày hơn cả bức tường thành.

Nhưng tôi không còn là kẻ hèn nhát chỉ có thể cuộn tròn trên mặt đất mỗi khi bị ông ta dùng thắt lưng quất vào người nữa.

Không dễ dàng gì thoát được, không dễ dàng gì thoát khỏi ông ta, bây giờ hết tiền lại muốn tìm đến tôi? Để tôi hầu hạ lão? Mơ đi!

Khó cho ông ta có được số điện thoại di động của tôi.

Tôi thưởng cho ông ta ba chữ: "Đi chết đi!"

Trước khi tôi kịp chặn số điện thoại của lão, một cuộc điện thoại đột nhiên đến, tôi nghĩ ngợi, nhấn kết nối.

"Sao mày dám nói chuyện với bố mày như vậy! Mày chờ đấy đừng để tao tìm ra mày. Nếu để tao tìm ra, tao sẽ đánh chết mày!"

Không cần áp tai vào cũng nghe thấy tiếng gầm gừ chửi bới từ bên trong.

Tôi cười nói với ông ta: "Thích thì đến đi, đồ hiếp dâm, xem ai mới bị đánh chết".

Nói xong, không đợi ông ta chửi thêm nữa, tôi cúp máy, chặn ông ta rồi tắt máy, tất cả chỉ trong một nốt nhạc.

Tôi không biết ai đã cho ông ta số điện thoại của mình, tôi lo lắng nếu tiếp tục trì hoãn sớm muộn gì ông ta cũng biết địa chỉ hiện tại của mình.

Không chuyển nhà không được.

Tôi đi xem nhà, hai ngày sau hẹn chuyển tới. Lần này tôi không tiết kiệm tiền nữa, tôi tìm một tòa nhà chung cư có an ninh và riêng tư tốt, loại mà phải quét khuôn mặt khi vào cửa.

Một khi tới đây, con rết to kia sẽ khó có thể tìm thấy tôi.

Giá thuê chắc chắn cao hơn nhiều so với căn nhà thuê hiện tại của tôi, sống ở đó mọt tháng bằng ở đây nửa năm.

Dù sao cũng không sao, tôi vẫn còn rất nhiều tiền tiết kiệm, đủ để tôi tiêu xài hoang phí trong một thời gian. Hơn nữa... Tôi không cần phải lập kế hoạch cho tương lai, chết cũng không thể mang theo tiền vào quan tài. Sống thêm một ngày là được.

Sau khi xác nhận thời gian dọn vào với chủ nhà, ký hợp đồng và nộp tiền, tôi bắt đầu di chuyển đồ đạc trong căn nhà thuê của mình từng chút một.

Chung cư đã có sẵn đồ đạc nên tôi không cần phải mang rác cồng kềnh, chỉ cần mang quần áo và máy tính mà thôi, cũng không cần phải thuê công ty chuyển nhà, tự mình có thể làm.

Căn hộ cách căn nhà thuê cũ của tôi khá xa, tôi bận từ sáng đến tối mới miễn cưỡng thu dọn xong.

Căn phòng mới chứa đầy hộp các tông, tôi ngồi trên sàn chiêm ngưỡng chiếc chuồng chó mới của mình.

Cũng là căn hộ một phòng ngủ nhưng rộng rãi hơn chỗ ở trước đây của tôi rất nhiều, ban công rộng gấp đôi trước đây. Tiêu tiền nhiều vậy cũng không lãng phí.

Tôi bỏ từng thứ trong thùng carton ra ngoài, lúc thu dọn xong phát hiện chưa lấy một thứ.

Bức ảnh trong bàn cạnh giường ngủ.

...

Dù sao cũng khóa rồi, không ai nhìn thấy, dù có lấy hay không cũng không quan trọng. Nhưng nếu... chủ nhà cho thuê lại, bị người thuê tiếp theo cưỡng bức mở ra thì sao, người kia cũng không chắc nhận ra người trong ảnh.... Nhưng nhỡ nhận ra thì sao?

Như bị quỷ sứ sai khiến, tôi lại quay trở lại khu phố cũ đó. Vì lo lắng nên lần này tôi bắt taxi, xuống xe vội vã đi lên lầu, nhưng khi thoáng thấy một bóng đen ở một góc đường bước chân tôi đột ngột dừng lại.

Tôi lập tức núp sau góc tường, thò nửa đầu ra, ở xa là hai ba ông chú lớn tuổi, còn có một người đàn ông nhìn chằm chặp lên trên lầu nơi phòng trọ của tôi.

"Ông đến đây tìm con trai mình à?"

"Đúng vậy, đứa con trai vô lương tâm của tôi, tôi vất vả nuôi nó lớn lên, nhưng khi cánh nó cứng cáp liền không quay lại nữa. Đã mấy năm nay nó một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi, quyết tâm không quan tâm đến tôi! Tôi hết cách chỉ có thể tìm nó, tôi quả thực có chút nhớ nó!"

Tôi không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, nhưng tôi không bao giờ có thể nghe nhầm giọng nói kia. Tôi không ngờ ông ta có thể tìm đến nhanh như thế.

"Ai da, sao có thể thế được, con trai lớn lên bỏ mặc bố mình, đúng là nuôi ong tay áo!"

"Vậy ông có biết con trai ông ở tòa nhà nào không? Tôi dẫn ông đi tìm nó."

"Tôi chỉ biết nó sống ở khu dân cư này, không biết cụ thể là tòa nhà nào, lúc tôi gọi điện cho nó nó chỉ biết mắng rồi bảo tôi cút, nó không muốn nhìn thấy tôi..." Nói đến đây còn giả vờ lau vài giọt nước mắt.

Mấy cô chú chứng kiến đều tỏ ra phẫn nộ, đều trách tôi là đứa con bất hiếu: "Sao có thể như vậy được? Ở đâu có đứa con trai như thế!"

Người đàn ông vẫn giả vờ đáng thương: "Tôi đi tàu ba ngày, dọc đường ăn mấy quả táo, đến đây còn tưởng con trai sẽ nhận vào, không ngờ lại bị đối xử như thế..."

"Ông vẫn chưa ăn à? Đáng thương quá, vậy đến nhà tôi ăn vài miếng, cơm chắc chắn đủ."

Người đàn ông lắc đầu: "Không, tôi muốn ở đây đợi nó."

"Đợi có đợi được không?" có người hỏi.

"Không đợi được cũng đợi. Ai bảo tôi là bố của nó?"

Cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực, hận không thể nôn ngay tại chỗ.

Tất nhiên là tôi không thể xuất hiện trong tình huống này nên đành phải quay người bước về, trước khi bị phát hiện nhanh chóng rời đi.

Sau khi bước ra khỏi tiểu khu, chân tôi quay ngoắt không tự chủ rẽ vào một quán cà phê, tôi gọi một tách cà phê, ngồi đó cho đến khi quán cà phê đóng cửa.

Tôi không uống một ngụm cà phê mà liếc nhìn thời gian, đã chín giờ, có lẽ con rết to không còn ở đó nữa. Hơn nữa trời đã tối, tôi vốn rất quen thuộc với nơi này, chỉ cần tôi cẩn thận sẽ không dễ dàng bị phát hiện.

Lý trí mách bảo tôi rằng không cần phải quay lại mạo hiểm chỉ vì một bức ảnh.

Nhưng trong cơ thể có một sự thôi thúc không thể giải thích được cứ hành hạ tôi, khiến tôi ngoan cố chấp nhận rủi ro này.

Tôi thận trọng quay lại tầng dưới, nhìn từ xa thì thấy tầng dưới trống rỗng, không có ai ở đó.

Tôi lập tức chạy lên lầu, vào nhà, vào phòng ngủ, mở khóa, lấy bức ảnh trên bàn đầu giường ra.

Không hiểu sao, khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, sự căng thẳng bấy lâu nay tôi được trút bỏ một cách kỳ lạ.

Một giây sau khi trút ra hơi thở dài, tôi đứng người.

Tôi lo lắng cái gì chứ?

Tưởng rằng hôm nay mình thấy lo lắng vì nhìn thấy con rết to, nhưng bây giờ sau khi lấy được bức ảnh này, sao tôi lại hoàn toàn thả lỏng ra?

Tôi sợ con rết to tìm thấy tôi, hay... sợ mất bức ảnh này?

Tôi suy nghĩ rất kỹ, cuối cùng đã đưa ra được lý do thuyết phục nhất.

Đúng vậy, tôi chỉ sợ có người nhìn thấy bức ảnh này sẽ nhận ra Lương Chi Đình, gây rắc rối không cần thiết mà thôi.

Ngồi trong phòng một lúc, tôi đành phải rời đi, nhìn căn phòng lần cuối, cúi đầu nhét bức ảnh vào túi, mở cửa bước ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài, một đòn nặng nề đột nhiên giáng thẳng vào cổ tôi khiến mắt tôi mọc đầy sao, cửa bị mạnh mẽ đẩy ra kêu "ầm" một tiếng rất to, vang vọng trong hành lang vắng, một bàn tay chặt chẽ bóp lấy cổ tôi.

Đèn cảm biến âm thanh trên cầu thang sáng lên, tôi nhìn thấy người trước mặt.

Trên mặt ông ta có một vết sẹo gớm ghiếc, lão bóp cổ tôi, vẻ mặt méo mó mắng: "Đồ tạp chủng, để tao bắt được rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Đốt đồ trong nhà rất nguy hiểm không nên làm theo. Bé ngoan không nên học cái này! (Ý thức chữa cháy cao)

Anh Rối: Hôm nay anh không có screentime ☹(tủi thân)