Vương Húc Chi và Trình Nguyệt Minh là kẻ thù không đội trời chung, hai người đều không ưa nhau, người đầu lớp kẻ đội sổ, một nghèo kiết xác một giàu nứt vách, trời sinh đã không hợp, ít nhất thì đó là điều mà Vương Húc Chi cảm thấy. Cho đến một ngày Vương Húc Chi nhìn thấy Trình Nguyệt Minh, “bạch nguyệt quang” lãnh đạm, người đẹp kiêu sa trong trường, đang đọc truyện người nhớn, hơn nữa còn là truyện người nhớn ghép đôi hai bọn họ!!!
Cái tên Trình Nguyệt Minh này là hàng xóm của Vương Húc Chi, không phải nghi ngờ gì hết, thảm kịch ngày hôm qua, gã này chắc chắn là bưng tách trà ngồi trên ghế bập bênh mà thưởng thức. Nghe nói để xem được cảnh này, hắn còn bảo bố dành riêng một góc để quan sát, long trọng như thể ngắm hoa cúc nở vào tháng chín vậy.
Vương Húc Chi biết cái thằng này ắt đã nhìn thấy bờ mông quý báu của mình ăn đòn, thật lòng muốn bắt nạt cậu, nỗi uất ức và bất mãn trong lòng nháy mắt bùng nổ ra ngoài. Vương Húc Chi nhìn Trình Nguyệt Minh một mực cúi đầu không lên tiếng, nghe cô chủ nhiệm quở trách, đây chắc hẳn là lần đầu tiên hắn ta bị cô chủ nhiệm gọi tới văn phòng nhỉ, trong lòng Vương Húc Chi chẳng thấy sung sướng chút nào, ngược lại còn ngầm bất bình, “Tại em nói năng khiêu khích cậu ấy trước mà.”