Sau khi đỗ đại học, Trình Nguyệt Minh và Vương Húc Chi quyết định chuyển ra ngoài sống.
Mọi đồ đạc đều do hai người chọn, tiền đương nhiên là do Trình Nguyệt Minh trả.
Hắn vốn tự kiếm tiền, nhưng bố hắn lại kiên quyết chuyển cho họ một số tiền lớn, bảo là đầu tư, Trình Nguyệt Minh cũng không từ chối, Vương Húc Chi biết, đây là cách làm hoà khác người giữa hai bố con họ.
Lại nhìn hai nghìn mỏng dính của bản thân, cậu quyết định tiếp tục đu cành cây to này.
Dọn phòng mất hai tháng trời, vào tháng cuối cùng trong kì nghỉ hè, hai người cuối cùng cũng chuyển hết đồ đạc vào.
Họ mua nhà ở gần trường học, quanh đó toàn là chợ đêm, xa hơn nữa là siêu thị và cửa hàng tổng hợp lớn, rất tiện lợi.
Tối đến, Vương Húc Chi ôm cái chăn được phơi nắng cả ngày, hít sâu một hơi, “A… Đây là mùi của nắng~”
“Em thích à? Đấy là mùi toát ra từ xác của vi khuẩn bị phơi nắng chết trong chăn đó.” Trình Nguyệt Minh đóng laptop lại, cởi quần áo chui vào chăn, vòng tay quanh eo Vương Húc Chi.