“Cậu…” Trình Nguyệt Minh nhìn Vương Húc Chi, ghé sát bên tai cậu ta mà nói: “Mông hết đau rồi à?”
Được đối phương nhắc nhở, Vương Húc Chi mới nhớ ra mình là người bệnh bị thương nặng còn chưa lành, lại ăn đòn nhiều lần, cậu lập tức xanh mặt, chậm chạp đứng dậy, nửa mặt muốn rút gân mà vẫn duy trì động tác có độ khó cao là mỉm cười.
Cậu hất cằm, ra hiệu cho hai người kia tiếp tục.
“Chú Vương, thực ra chuyện này là tại cháu, bởi lần trước thi toán, cháu bất cẩn làm sai một câu, nên bị trừ năm điểm, tâm trạng không được tốt, vậy nên… đấu khẩu một hồi, không khống chế được mới đánh bạn Húc Chi.”
Vương Húc Chi đứng một bên nhìn Trình Nguyệt Minh ngẩng mặt một góc bốn mươi lăm độ chậm rãi nhớ lại, sau đó cúi đầu ra chiều ân hận, tỏ vẻ “là tại cháu còn nhỏ không biết gì nên mới gây chuyện”, một loạt động tác làm vô cùng trôi chảy.