Trong chốc lát Vương Húc Chi nhìn xuất thần, lòng nghĩ mọi người đều có hai con mắt một cái mũi, sao người này lại nhìn bắt mắt đến vậy?Chỗ nào khác người nhỉ?Càng nghĩ cậu càng tiến lại gần hơn, nghiền ngẫm ra mặt.Hầy… Da người giàu đều đẹp vậy sao? Sao tên này trắng thế nhỉ? Chậc chậc, rõ là non mềm.Vương Húc Chi giơ một ngón tay ra, cậu nín thở, run rẩy chọc vào mặt Trình Nguyệt Minh.Chọc ~Trình Nguyệt Minh mở mắt ra.Vương Húc Chi: “?!”Trình Nguyệt Minh khẽ cười, Vương Húc Chi gượng gạo cười theo, “Anh à, ngón tay em bị chuột rút, không phải đang dê anh đâu…”“Rút lên mặt tôi à?” Trình Nguyệt Minh tung một cú đấm.“Đệt! Cậu giết người à!!!”