*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Húc Chi ngồi dậy, giơ một tay ra, nhìn Trình Nguyệt Minh bằng ánh mắt sáng rực, “Về sau chúng ta sẽ là anh em từng trải qua sống chết rồi đó.”
Trình Nguyệt Minh nhìn cậu, tâm trạng rất phức tạp, hắn giơ tay siết chặt tay đối phương, nghiến răng nghiến lợi, “Anh em!”
“Đi thôi! Bố đây mời con đi ăn kem que!” Vương Húc Chi đứng dậy, sau đó kéo Trình Nguyệt Minh dậy theo, khoác vai bá cổ rất ra dáng anh em thân thiết.
“Cậu mời còn tôi trả tiền?” Trình Nguyệt Minh hỏi.
Vương Húc Chi gật đầu, ra vẻ trẻ nhỏ dễ dạy. “Cậu cũng biết mà, tôi là một… ờm… người có khó khăn về kinh tế.”
“Cắt…” Trình Nguyệt Minh khinh bỉ liếc nhìn cậu ta, đối phương hoàn toàn không cảm thấy, lại còn ồn ào, “Tôi muốn ăn kem Tiểu Thần Đồng cơ, không ăn kem que nữa!”
小神童 Kem Tiểu Thần Đồng, một loại kem ốc quế 3 tệ 1 cái, ảnh do tác giả cung cấp
“Cậu đừng có được voi đòi tiên! Tôi không có nhiều tiền thế đâu!”
“Tôi mặc kệ! Anh em tốt có phúc cùng hưởng! Có hoạ cùng chịu!”