Vết sẹo sau tai anh là gì không ai biết rõ hơn tôi.
Công tắc của anh không thấy nữa.
Ngày trước anh có một khoảng thời gian dài bị thứ nhỏ bé này khống chế, sau này trở nên thông minh hơn không cho tôi động vào. Bây giờ dám mất cảnh giác như vậy, làm sao, là biết bản thân không còn nhược điểm nên gì cũng không sợ nữa sao? Hay là nói, anh cho rằng mình diễn giỏi không một kẽ hở, tôi tuyệt đối sẽ không nhận ra anh?
Sau khi xác nhận rằng anh chính là con rối mà tôi đã phá hủy, tâm trí tôi ngay lập tức tràn ngập suy nghĩ, quá nhiều, quá nhiều nghi vấn như đào sơn lấp hải trào lên.
Tại sao lại quay lại?
Rõ ràng là tôi đã hủy hoại nó như thế, tại sao bây giờ anh vẫn có thể nguyên vẹn xuất hiện trước mặt tôi? Thậm chí nhìn bên ngoài hoàn toàn giống một người bình thường, mọi kẽ nứt giữa các khớp tay chân của một con rối đều biến mất.
Đã xảy ra chuyện gì? Anh đã trải qua những gì? Lại làm thế nào tìm được tôi?
Sau khi tìm thấy tôi, tại sao lại giả vờ như cái gì cũng không biết? Tại sao không đến đối mặt trực tiếp với tôi?
Là đang trách móc tôi, oán tôi, hận tôi sao?
Tôi và anh quấn lấy nhau bước vào nhà, hai chúng tôi loạng choạng mở cửa, tầm nhìn lung lay mơ hồ, bàn tay anh ôm lấy eo tôi dùng lực rất mạnh, toàn thân tôi gần như hơi nhấc lên khỏi sàn, chỉ có thể miễn cưỡng dùng đầu ngón chân đạp lên sàn.
Đôi tay khoác lên bờ vai, cố gắng chịu đựng nụ hôn của anh.
Khi đang choáng váng, lưng va vào cửa cảm thấy hơi đau, anh cúi xuống và hôn tôi sâu hơn trước.
Tôi không đếm thời gian nhưng sau khi hôn một hồi lâu, đến khi môi tôi gần như tê dại mới tách ra, tôi hơi thở dốc, đưa lòng bàn tay xuống phía trái tim anh, dưới lòng bàn tay tôi trái tim hơi gấp gáp đập.
Một năm rồi, anh thay đổi nhiều hơn tôi tưởng.
Anh nhéo chóp mũi tôi, nói: "Em đói không?"
Tôi lắc đầu, không thèm nhìn đồ ăn trên bàn, tôi tiến lại gần anh, hơi thở của tôi phả vào tai anh, tôi nghe thấy giọng mình nghèn nghẹt, là loại giọng phấn khích và khẩn trương, "Em muốn anh."
Ba chữ trở thành cơn gió thổi qua những tia lửa yếu ớt sắp tắt, ngọn lửa bùng lên khắp thảo nguyên, tôi và anh đều ở trong biển lửa.
Anh bế tôi lên sải bước vào phòng ngủ, nặng nề ném tôi vào trong chăn đệm, tôi bị thiêu đến mất đi lí trí, không thể suy nghĩ.
Tôi không biết bây giờ tôi bị sao nữa.
Chắc là điên rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày mình lại chủ động nói những điều như vậy, chủ động đòi hỏi anh làm chuyện đó với mình.
Tôi không như vậy, nhưng bất kể não tôi có ra lệnh "từ chối" và "phản kháng" bao nhiêu lần đi nữa thì các bộ phận khác trong cơ thể tôi đều phát ra âm thanh báo động, đồng loạt bật đèn đỏ bãi công, triệt để không nghe chỉ hoán.
Bỏ lại một vạn câu hỏi vì sao, giờ tôi chỉ nghĩ được một điều, còn lại thì...đi chết đi! Để tôi làm xong rồi tính.
Má tôi nóng bừng, có lẽ đã đỏ đến như ráng chiều rồi. Tôi hé mở mắt, nhìn thấy cặp kính phiền phức trên mặt anh, tôi đưa tay muốn gỡ ra nhưng anh lại quay đầu lại bình tĩnh né tránh, ngón tay tôi rơi vào không trung.
Ban đầu tôi muốn nhìn thấy mắt anh ấy, thôi, không cho gỡ thì không gỡ vậy.
Tôi ôm anh, dâng lên bản thân, nhẹ nhàng gọi anh: "A Đình..."
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng tên này lại không làm sao đột nhiên buông tôi ra, đứng thẳng dậy, lặng lẽ ngồi ở mép giường, bắt đầu cài từng nút chiếc áo sơ mi mà tôi đã cởi ra.
- --Bộ dáng không có ý định tiếp tục.
Tôi bất lực nhìn anh cài lại nút trên cùng của cổ áo, cài chặt nó lại.
Đệt! Làm cái trò gì thế?!
Chân tôi con mẹ nó đã bị anh dang rộng ra rồi, giờ lại ra chiêu này?.
"Anh bị... cảm lạnh, không muốn lây cho em."
Bao biện! Lời bao biện này cũng quá nát rồi! Cảm lạnh cái gì, anh con mẹ nó mà bị cảm lạnh tôi đây còn có thể biến thành người ngoài hành tinh! Đúng vậy, anh nhất định là hận tôi, nhớ lại chuyện trước kia nên muốn dùng chuyện này để sỉ nhục tôi? Không có cửa! Rốt cuộc là không muốn sao? Giả vờ cái gì, anh không muốn chẳng lẽ cho rằng tôi muốn sao?
Đồ con rối rách còn không biết tốt xấu!
Tôi từ trước tới nay sống rất có tố chất, người ta đã không muốn mình, tôi cũng chẳng cần phải ở lại, tôi ngồi dậy nhặt chiếc áo bị ném trên đất, chúng nhàu nhĩ.
Chết tiệt, tại sao lúc cởi quần áo tôi cũng không thấy anh không muốn, quần áo bị vò thành mức này, tôi còn nghĩ anh gần như muốn xé nát ngay tại chỗ!
Khốn khiếp.
Quay lại làm cái gì? Chỉ mang phiền phức cho người khác!
Tôi mặc quần áo lại, không nghoảnh đầu bước ra cửa, trên đường đi, tôi có thể nhìn thấy trong phòng anh trống trải đến khó tin, trừ một bàn thức ăn, những chỗ khác căn bản không có chút hơi người.
Đúng vậy, nghiêm túc mà nói thì chủ nhân của ngôi nhà này cũng không phải là một con người.
"Nam..."
Khi tôi mở cửa, tôi nghe thấy anh ấy gọi tôi từ phía sau, tôi không quay lại, đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Trở lại căn phòng của mình, càng nghĩ càng thấy tức, tôi tặng cho không khí một loạt cú đấm liên hoàn.
Đấm đến cả người đầy mồ hôi, tôi chửi một tiếng rồi bước vào phòng tắm, nhìn thấy bản thân trong gương, trên mặt vẫn còn nét hồng chưa vơi, môi tôi như vừa ăn sống hai đứa trẻ con, đỏ bừng.
"Ah--!!!"
Tôi gầm lên, không nhịn được thở dài, đây là lần đầu tiên trong đời tôi chủ động, vậy mà anh lại phản ứng như vậy! Thịt dâng đến tận miệng còn kông ăn, xem tôi là thứ gì? Tôi có nát đến thế nào chít ít thịt vẫn còn tươi lắm!
Tôi liếc nhìn gương, vén quần áo lên nhìn vào cơ thể mình. Có lẽ cũng...tươi mới đi.
Đệt, đang nghĩ gì vậy, tôi vậy mà vì anh mà dễ dàng hoài nghi bản thân? Mặt mũi với một đời anh minh đều mất sạch rồi!
Tôi lấy điện thoại di động ra bấm số của Cao Vọng, đợi đến tận khi nhạc chuông tự động cúp máy, Cao Vọng không trả lời. Tôi gọi lần thứ hai, lần thứ ba... Hơn 20 cuộc gọi không có ai bắt máy.
Không phải chứ? Ghét tôi đến thế sao?
Tôi tin chắc rằng nếu bây giờ con rối quay lại được khẳng định là trò của Cao Vọng, nếu không đã bị tháo thành một đống linh kiện rồi làm sao còn có thể quay lại?
Cao Vọng này, trong hồ lô rốt cuộc đựng thứ thuốc gì?
Được đấy, không trả lời điện thoại của tôi phải không? Tôi lại có thể tìm thấy anh.
Ngay trong đêm tôi đặt vé máy bay tới Thiền Khê.
Cao Vọng, đừng để tôi bắt được anh.
Đới đến khi tôi đến tiệm rối thì đã gần trưa ngày hôm sau.
Dọc đường không ăn gì, tôi đói đến mức đầy một mắt sao. Kết quả đi qua rừng trúc, cửa quán rối đã đóng lại, Cao Vọng cũng không có ở đó.
Đi đâu rồi?
Tôi đi tới gõ cửa hai lần, tựa vào cửa nghe tiếng động bên trong, quả nhiên không có ai.
Tôi gọi lại cho Cao Vọng nhưng vẫn không có ai trả lời.
Tôi đành phải tìm một chiếc ghế nhỏ trong sân ngồi xuống đợi Cao Vọng về.
Đợi hơn hai giờ, Cao Vọng không đợi được, mà đợi được con chó đen nhỏ quen thuộc.
Nó đã lớn lên nhiều, khi nhìn thấy tôi nó liền vẫy đuôi nhiệt tình như ngày nào. Tôi sờ vào cái đầu nhỏ của nó, nó sủa rất sôi nổi, sau đó nó vòng quanh cánh cửa đóng kín mấy vòng, đuôi cụp xuống, rồi lặng lẽ chạy về chỗ chân tôi, nằm yên.
"Mày cũng đến gặp Cao Vọng à?" Tôi tự nhủ: "Tao cũng đến gặp anh ta, chúng ta cùng đợi nhé."
Tôi nghĩ tôi tiếp đến là Cao Vọng.
Đến là một cô nhóc.
Mười bốn mười lăm tuổi, mặc một chiếc váy hoa xinh xắn, từ trong rừng trúc đi tới, nhìn thấy tôi có chút kinh ngạc, sau đó nhìn thoáng qua con chó đen nhỏ dưới chân tôi, vui vẻ nói: "Đậu Đen, mày quả nhiên là chạy tới đây!"
Nhìn thấy cô bé, con chó đen nhỏ vẫn nằm trên mặt đất, nhưng cái đuôi lại vẫy vẫy chậm rãi.
Tôi nhớ lại Cao Vọng trước đây đã nói cho một cô bé nhận nuôi con chó đen nhỏ này, chắc chắn là cô nhóc trước mặt tôi.
Cô nhóc bước tới, ôm Đậu Đen vào lòng, vỗ nhẹ lớp bụi trên đó rồi tò mò hỏi tôi: "Anh là ai?"
"Tôi đang tìm Cao Vọng," tôi hỏi, "nhóc có biết anh ta đi đâu không?"
Nụ cười trên mặt cô nhóc đông cứng lại, sau đó giây tiếp theo đôi mắt lấp lánh nước, cô nhóc thì thầm: "Anh ấy qua đời rồi."
Nhất thời tôi như bị sét đánh, sững sờ hai phút mới cứng đờ đứng dậy khỏi ghế: "Anh ấy... chết rồi à?"
Cô bé gật đầu: "Là chuyện năm ngoái rồi, thi thể là em phát hiện."
"Ngày hôm đó, Đậu Đen lại biến mất, mặc dù em nhận nuôi nó nhưng thỉnh thoảng nó vẫn chạy đến chỗ Cao Vọng nên em đến đây tìm nó. Không ngờ khi đến đây lại nhìn thấy Cao Vọng nằm trong sân, em tưởng anh ấy đang ngủ nên gọi nhưng anh ấy không thở nữa".
Năm ngoái, năm ngoái khi nào?
Khi tôi trả lại con rối hỏng cho anh ta năm ngoái, rõ ràng anh ta vẫn còn sống. Là sau đó...liền đi sao?
Chẳng trách.
Chẳng trách sau đó anh ta không bao giờ trả lời cuộc gọi của tôi. Tôi tưởng đó là vì anh ta không muốn trả lời, nhưng hóa ra là...
"Cao Vọng là một người rất tốt bụng. Đáng tiếc, anh ấy không có người thân ở làng này. Sau đó em gọi điện cho bố đến đơn giản là lo việc hậu sự cho anh ấy."
Cô nhóc vừa nói vừa rơi nước mắt. Đậu Đen nằm trong tay cô nhóc liếm mặt cho nhóc, ư ử kêu.
Trong lòng cảm thấy lẫn lộn, tôi hỏi: "Tro cốt... của anh ấy được chôn ở đâu?"
Cô bé chỉ vào rừng trúc, nói: "Bên trong đó. Cao Vọng khi còn sống nói qua với em..."
[Nếu ngày mai tôi chết thì tối nay tôi sẽ đào một cái hố trong rừng trúc rồi nằm trong đó.]
Cô bé hỏi anh: [Sao anh lại muốn chôn trong rừng trúc?]
Cao Vọng nói: [Tôi muốn ở bên người yêu của mình.]
"Thật ra em cũng không hiểu rõ lắm, nhưng em nghĩ nếu Cao Vọng biết chuyện thì nhất định anh ấy sẽ muốn em làm chuyện này nên em đã tự mình đưa ra quyết định, Cao Vọng dưới Hoàng Tuyền biết được có lẽ sẽ vui hơn."
Cành lá trúc đung đưa, tôi chợt nghĩ đến bóng dáng Cao Vọng cô độc ngồi một mình trong rừng tre lúc đêm khuya, một lúc sau, tôi thì thầm: "Anh ta sẽ hạnh phúc."
Cô bé ôm Đậu Đen rời đi. Tôi đứng trong sân rất lâu, bầu trời dần tối.
Sau khi dạo quanh nhà vài lần, tôi tìm thấy căn phòng mình đã nghỉ qua đêm, tôi nhớ ra chốt cửa sổ trong căn phòng đó đã rất cũ không thể đóng chặt được.
Tôi cố gắng đẩy cửa sổ từ bên ngoài, nhưng trước khi tôi có thể dùng chút lực nào, cửa sổ đã mở ra một khe nhỏ, việc này dễ dàng hơn tôi mong đợi.
Tôi đẩy cửa sổ trèo vào.
Lâu ngày không có người ở, trong nhà tích tụ một lớp bụi, mùi ẩm mốc ập vào mặt, tôi bịt mũi ho mấy tiếng, tôi đóng cửa sổ lại, quay người lại bật đèn.
Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, đồ đạc trong phòng vẫn như cũ, không thay đổi chút nào.
Ngọn đèn dầu trên quầy gỗ gụ đã tắt từ lâu, tủ rối của Cao Vọng vẫn chưa hề bị dịch chuyển, điểm khác biệt duy nhất là trên tủ kính có nhiều bụi hơn, nhiều nơi còn có mạng nhện.
Không ai dọn dẹp thứ này.
Mấy con rối dày công làm ra vẫn chưa được sử dụng.
Tôi mở rèm phòng sau, mò mẫm tìm công tắc trên tường rồi ấn vào. Dưới ánh sáng trắng xanh, tôi bước xuống cầu thang dẫn xuống xưởng của anh.
Khi bước đến bậc cuối cùng, tôi có thể nhìn rõ toàn bộ xưởng. Tôi bất giác mở to mắt. Cảnh tượng trước mắt thực sự khiến tôi kinh ngạc.
Trong căn xưởng nhỏ, linh kiện rải rác khắp nơi, ai không biết còn tưởng bị cướp.
Nếu đúng như vậy thì đã không sốc đến vậy.
Dưới lớp bụi dày đặc, trên sàn nhà rải rác những dấu vết giống như một loại vật thể nào đó đang bò hoặc kéo lê qua, đến cả bụi một năm cũng không che nổi.
Như thể, trong khoảng thời gian đằng đẵng không thấy điểm cuối, có một thứ gì đó đang kéo lê những chi không hoàn chỉnh của nó, chật vật vùng vẫy, sinh tồn trong chiếc lồng vuông nhỏ này.
Không biết tại sao lại kiên trì cũng không biết từ bỏ nghĩa gì.