Trên chiếc bàn bừa bộn, giữa đống đổ nát, tôi nhìn thấy một trái tim đang đập bền bỉ. Nó phủ đầy bụi, thoạt nhìn trông không khác gì rác trong nhà.
Là cái mà Cao Vọng đã cho tôi xem trước đây, cái thuộc về con rối của anh ấy.
Giờ đây trái tim này bị bỏ lại ở đây.
Nhiều năm trước, nó đã mọc ra trong cơ thể rối.
Không biết những ngày trước khi chết, Cao Vọng có nghĩ đến cách xử lý trái tim này hay không, có lẽ anh muốn để nó ở đây, để nó tự chết; hoặc có thể anh đã tìm ra cách giải quyết nó, nhưng anh lại chết trước khi kịp thực hiện nó.
Tôi bước tới nhặt trái tim lên.
Trái tim lúc đầu đập rất đều đặn, sau khi rơi vào lòng bàn tay tôi, nó đập nhanh vài nhịp rồi đột ngột chậm lại. Trong giống gì? Giống như một con chó bị tách khỏi chủ, chờ đợi hồi lâu, không ngờ bị người ta sờ đầu, vui vẻ vẫy đuôi, ngẩng đầu chờ đợi, mới phát hiện có người chạm nó chỉ là một người lạ đi ngang qua. Từ ngạc nhiên, đến mong đợi, trước khi niềm vui trọn vẹn tràn ngập thì thất vọng kéo đến.
Trái tim này dường như ngay lập tức nhận ra rằng tôi không phải là Cao Vọng. ---Mặc dù tôi không hiểu thứ này dựa vào cái gì mà nhận biết được.
Nói nó là một vật thì không đúng, nhưng nói nó là một cơ quan cũng không chính xác. Suy cho cùng thì chủ nhân của nó cũng chỉ là một con rối mà thôi.
Tôi luôn nghĩ rằng con rối của mình quay lại được vì Cao Vọng đã giở trò, nhưng hóa ra tôi đã nhầm.
Tôi đặt trái tim trở lại bàn, nhìn xuống những vết bò trên sàn. Một linh cảm chợt nảy ra trong đầu, tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy một chiếc camera ở góc trần nhà.
Tôi mở máy tính của Cao Vọng, cũng không quan tâm bụi trên bàn phím dính vào tay mình. May mắn máy tính không có mật khẩu, sau khi tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tôi cũng tìm thấy mục video giám sát của căn phòng này.
Cao Vọng có lẽ thường xuyên quản lý những đoạn video này, hồ sơ bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi tìm thấy ngày tôi trả lại con rối cách đây một năm, tập trung xem.
Ngày thứ ba sau khi con rối được trả lại cho Cao Vọng, anh ta xuất hiện trong xưởng, mang theo một chiếc vali màu xanh lá cây mà tôi rất quen thuộc.
Anh ngồi xổm trên mặt đất, mở vali, lấy trái tim nhỏ từ đống bộ phận cơ thể ra. Anh nhìn nó trong tay một lúc lâu mới đứng dậy đặt nó lên bàn. Hai trái tim, một lớn và một nhỏ, được đặt ở đó, cảnh này nhìn rất quỷ dị.
Video có âm thanh. Tôi nghe thấy khi Cao Vọng thả trái tim xuống khẽ thở dài.
Tôi không biết anh thở dài vì điều gì.
Tuần tiếp theo Cao Vọng không vào xưởng nữa.
Chiếc vali vẫn còn mở trên mặt đất, hầu hết đồ đạc bên trong đã được sắp xếp ở các góc khác nhau trong phòng, chỉ còn lại đầu con rối và một số tay chân rải rác.
Hai trái tim trên bàn vẫn đập đều đặn.
Nếu không có hai trái tim này, tôi còn nghĩ đây chỉ là ảnh tĩnh.
Một tuần sau, Cao Vọng cuối cùng cũng đi xuống. Anh ta mặc một chiếc áo len dày, bước chân chậm chạp, ho liên tục. Anh ta gầy đi rất nhiều, tôi nghĩ lúc này anh ta đã kiệt sức, thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Sau khi đi xuống, anh nhặt lên trái tim nhỏ - thuộc về con rối của tôi.
Anh đặt trái tim vào một cái bể, tôi thấy anh ấy lấy ba ống nghiệm, đổ chất lỏng bên trong vào trong nước.
Đó là cái gì vậy?
Khi chỉ còn lại chai cuối cùng, anh đột nhiên ho dữ dội, ho đến cong eo, ống thuốc trong tay rơi xuống đất. Anh ta che miệng lại, sắc mặt tái nhợt, dường như không thể trụ được nữa, lê bước chân ra ngoài.
Tôi cứ nín thở theo dõi.
Nhưng ngày lại một ngày, hơn một tháng trôi qua, Cao Vọng vẫn không xuất hiện.
Tôi đoán khoảng thời gian này Cao Vọng đã qua đời.
Hơn nửa năm sau, hình ảnh trong camera giám sát vẫn không thay đổi. Đồ đạc trong phòng dần dần bám bụi, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Đúng lúc tôi đang mất kiên nhẫn thì trên màn hình có thứ gì đó thay đổi.
- --Những cánh tay rải rác trong vali dường như đang cử động.
Biên độ rất nhỏ, giống là ảo giác của tôi.
Nhưng đoạn video sau đó đã xác nhận tôi không hề sai.
Tôi không biết con rối của tôi đã làm điều đó bằng cách nào. Thời gian trôi qua, thứ đầu tiên trong vali có thể cử động là cánh tay của anh ấy, sau đó là những ngón tay của anh, chúng di chuyển chậm rãi nhưng chắc chắn. Phải mất vài tháng anh mới lắp ráp được tất cả các bộ phận trong vali. Sau khi hoàn thành, anh bình tĩnh ấn đầu mình lên, có lúc động tác quá lớn, một số bộ phận chưa lắp chắc chắn lại rơi ra.
Anh không có chân, không thể đi lại, chỉ có thể dựa vào một cánh tay yếu ớt bò, cố gắng tìm kiếm những chi còn lại trong phòng tiện thể tìm những dụng cụ cần thiết để tự lắp ráp. Có lúc bò được một nửa thì cánh tay rơi ra, anh dừng lại lắp lại chúng, thất bại mười lần, một trăm lần, luôn sẽ có một lần thành công.
Quãng đường chỉ là vài bước chân của người bình thường anh phải mất một tuần, thậm chí nửa tháng.
Cho dù như vậy nhưng anh chưa từng có ý định bỏ cuộc, kiên trì đến mức khiến tôi sợ hãi.
Đoạn video rất rõ ràng, tôi có thể thấy anh mấp máy khóe môi khi bò, như thể anh đang nói điều gì đó.
Nhưng giọng nói của anh quá nhỏ, tôi không thể nghe thấy được.
Tôi vặn âm lượng của máy tính lên mức tối đa, đưa tai lại cố gắng hết sức lắng nghe. Cuối cùng, tôi có thể nghe rõ những tiếng thì thầm như tiếng muỗi.
"Nam..."
"Nam Lê... Nam... Lê..."
Đồng tử thu hẹp lại như đầu kim.
Tôi sao cũng chưa từng nghĩ tới, anh không phải là vì chán chường mà nói chuyện một mình, mà là đang gọi tên tôi.
Rõ ràng tôi đã xóa hết nội dung trong chip của anh, tại sao, tại sao anh vẫn nhớ đến tôi...
Tôi ngơ ngác ngồi trước màn hình, ngày tháng ở góc trên bên phải nhấp nháy từng ngày.
Vài tháng sau, sau khi moi móc hết mọi ngóc ngách trong căn phòng, cuối cùng anh cũng tìm thấy tất cả các bộ phận cơ thể của mình và ghép chúng lại với nhau.
Anh lấy dụng cụ và sửa từng cái một, rồi loạng choạng chống đỡ tứ chi để cơ thể mới có thể học cách đi lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh trên màn hình.
Những dấu vết trên sàn quả thực là do anh để lại. Bởi vì thời gian bò quá lâu nên dấu vết để lại không thể chôn vùi được.
Anh bên bể, nhặt trái tim bên trong lên và lau sạch. Sau một thời gian dài, trái tim của anh thực sự đã lớn lên rất nhiều, gần bằng quả tim con rối của Cao Vọng. Trên trái tim anh vẫn còn một chút vết rỉ sét màu đỏ máu, là vết máu tôi đã nhỏ lên đó.
Anh ôm trái tim đẫm máu của mình rồi đặt nó trở lại lồng ngực.
Anh ôm trái tim mình, cúi đầu, mở miệng thì thầm: "Bảo bối."
Tôi nghe thấy rõ ràng.
Sau khi có thể đi lại, anh ấy cũng không ở trong xưởng nhiều nữa, không biết ở bên ngoài làm gì, bên ngoài cũng không có camera, tôi chỉ dành tìm những clip có anh.
Một ngày nọ, anh lại đến, nhặt một con dao trên bàn, nhìn chằm chằm vào nó rất lâu.
Đương lúc tôi không hiểu hành vi này của anh, anh liền hướng mũi dao về phía sau tay, không hề do dự ấn xuống.
Tim tôi như ngừng đập ngay tại chỗ.
Tôi biết anh đang làm gì.
- --Anh đang móc công tắc sau tai ra.
Chẳng trách chỗ đó để lại vết sẹo, hóa ra là do tự mình làm?
Quá trình đào công tắc không hề suôn sẻ, kéo dài đến vô tận, ban đầu anh không phát ra âm thanh nào, sau đó lực trên tay trở nên nặng nề hơn, anh có lẽ không chịu nổi cơn đau dữ dội này, những âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng
Tôi chưa bao giờ nghe anh kêu lên như vậy.
Ngay cả sau khi uống hết lọ thuốc co ro một mình trên ban công, anh cũng không phát ra âm thanh như thế.
Rất đau.
Anh đau đến khuỵu xuống, toàn thân run rẩy, nhưng dù vậy sức lực trên tay anh không hề giảm đi một phân. Một lúc lâu sau, có tiếng ding, chiếc công tắc tròn nhỏ rơi xuống sàn, lăn ra, va vào chân bàn rồi dừng lại.
Làm xong chuyện này, con dao trong tay anh đột nhiên rơi xuống đất, trên mũi dao có máu.
Như thể sức lực đột nhiên bị rút cạn, anh ngã xuống đất, cuộn tròn nằm đó rất lâu.
Nhưng anh mỉm cười.
Khóe miệng nhếch lên, rất vui vẻ, như thể đã hoàn thành được một tâm nguyện lớn lao.
Anh vừa đào cái công tắc nhỏ kia ra.
Tôi kinh ngạc đến sững sờ một phút.
Ai còn có thể nói rằng anh chỉ là một con rối?
Anh cảm thấy đau đớn, la hét, rơi nước mắt, thậm chí chảy máu, với người bình thường có gì khác biệt?
Cuối cùng, một tháng trước, anh lại xuất hiện trong video, đeo kính và ăn mặc chỉnh tề. Anh ấy trông giống người hàng xóm quen thuộc của tôi, "Lương Chi Đình".
Anh nói với trái tim trên bàn: "Tôi đi đây."
"Tôi sẽ tìm em ấy."
"Tôi sẽ quay lại thăm anh khi có thời gian."
"Tôi không hối tiếc cũng không sợ hãi."
"Tôi nhớ em ấy lắm, muốn gặp lại em ấy."
"Đúng vậy," tôi không biết anh giao tiếp với trái tim này bằng cách nào, nhưng anh chợt cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi yêu em ấy."
Sau khi tắt máy tính, tôi đơ người ngồi trên ghế hồi lâu không hồi thần nổi.
Yêu tôi?
Lại nói yêu tôi. Tôi đã làm vậy với anh rồi, sao anh còn có thể nói những lời như vậy?
...Người như tôi, ai có thể thành tâm mà yêu thích lâu dài?
Rõ ràng ngay cả mẹ ruột của tôi, người từng cùng tôi nối dây cuống rốn, cũng không muốn tôi.
Truyện cổ tích luôn đẹp đẽ, nhân vật chính trong truyện luôn kiên định lựa chọn, không hề keo kẹt tình yêu, sống một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
Tôi luôn nghĩ rằng loại cảm giác này không liên quan gì đến tôi.
Nhưng hóa ra, có lẽ tôi từ lâu đã có rồi.
Đúng, anh là ai không quan trọng, dù anh có phải là con người hay không, hay tình yêu mãnh liệt của anh ấy đến từ đâu, điều đó có quan trọng gì?
Kết quả tốt như vậy chưa đủ sao?
Tôi đứng dậy, nằm lên sàn nhà bụi bặm, đưa ngón tay lướt qua những vết bò.
Anh bị tôi xé nát rồi lại gắn kết lại. Anh không ghét bỏ tôi hay hận tôi, dù ký ức có bị xóa đi anh vẫn nhớ đến tôi, yêu tôi, gọi tên tôi như thể tôi là trụ cột tinh thần của anh.
Loại người không đáng để mắt đến như tôi, thế mà lại có được ngày này.
Tôi tại sao đến tận bây giờ mới nhận ra, thực ra tôi đã sớm có được thứ chỉ thuộc về mình.
Nếu đã như vậy, làm sao tôi có thể buông tay dễ dàng.
Có lẽ ngày tôi ăn tô mì trường thọ kia, tôi không nên để anh đi. Tôi ngu ngốc, kiêu ngạo, thiển cận.
Tôi nên giữ lấy anh, khóa anh lại với tôi, để không ai có thể nhìn thấy anh ngoài tôi.
Chỉ yêu mình tôi, chỉ mình tôi thôi.
Đúng thế, tôi là bảo bối của anh, không phải sao?
Khuôn mặt, tên tuổi, dù là gì đi nữa, điều đó không quan trọng.
Anh chính là anh, tôi muốn trái tim dưới làn da của anh ấy, tôi muốn trong tâm trí và đôi mắt anh chỉ có tôi, Nam Lê.
Anh không phải là thế thân, anh là duy nhất trên đời.
- -Chỉ thuộc về tôi.
Tôi nằm bẹp trên sàn, cười lớn đến nỗi tai ướt đẫm nước mắt.
Đúng vậy, không sai.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà phía trên đầu, môi cứng đờ cười mà vẫn không thể dừng lại.
Niềm vui bốc hơi trong lồng ngực như một lời nguyền rủa độc ác, tôi thấp giọng lẩm bẩm: