Tư Duệ cùng Thu Nguyệt đi sắc thuốc còn Quang Dao thì nói muốn đi xung quanh kiếm thức ăn. Hắn lặng lẽ đi tới chỗ xe ngựa của Tư Duệ vừa gặp nạn định kiểm tra thì thấy một thanh niên với sắc mặt u ám đang đứng sẵn ở đấy. Người đó là Hạo Hiên.
Vừa rồi khi xe ngựa nổi điên Hạo Hiên đã nhanh chóng mua ngựa để đuổi theo nhưng khi đến nơi thì lại thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Con ngựa chết, xe ngựa bị lật ngay dưới ngọn núi đá, vết máu lớn loang lổ xung quanh. Vệt máu này chắc chắn không phải của con ngựa, lo sợ Tư Duệ xảy ra chuyện nên hắn nhanh chóng kiểm tra một lượt xung quanh thì lại chẳng thấy ai cả.
Hạo Hiên không biết bây giờ Tư Duệ đang ở đâu nên cứ đứng thần người ở đó cho tới khi có người đến. Quang Dao nhìn Hạo Hiên một lượt rồi đánh giá, thấy vẻ lo lắng sốt ruột trên gương mặt của Hạo Hiên thì hắn mới yên tâm lại gần chào hỏi :”Xin chào, tôi là Quang Dao. Nãy giờ thấy huynh cứ thần người ở đây chắc hẳn là có quen biết với đám người gặp tai nạn”
Vừa nghe Quang Dao nói xong Hạo Hiên liền trở nên kích động túm chặt lấy hai vai của Quang Dao mà truy hỏi :”Huynh biết bọn họ đang ở đâu sao ?!”
Quang Dao gật đầu rồi kể lại chuyện vừa xảy ra cho Hạo Hiên nghe, sau đó dắt Hạo Hiên về hang động nơi bọn Tư Duệ đang ở. Tư Duệ đang ở trong hang động bón thuốc cho Bác Minh Triết vừa thấy bóng người bước vào liền mừng rỡ chạy ra :”Hạo Hiên ngươi tới rồi !”
Hạo Hiên xoa xoa đầu Tư Duệ lại quan sát một lượt thấy nàng không bị tổn hại gì mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi hắn bước đến chỗ Bác Minh Triết thấy tên đó vẫn đang hôn mê tâm trạng của Hạo Hiên liền trở nên phức tạp. Lúc nãy hắn đã kiểm tra xe ngựa phát hiện con ngựa này có vấn đề, phu xe thì bị giết chắn chắn là có người đang cố tình hãm hại bọn họ. Lại nói cái tên Quang Dao này xuất hiện quá đúng lúc càng khiến người ta sinh nghi.
Đợi đến khi không ai chú ý Hạo Hiên liền kéo Tư Duệ ra một góc nói cho nàng nghe những nghi vấn của mình. Tư Duệ cũng gật đầu đồng tình với hắn, tên Quang Dao này đúng là đáng ngờ không chỉ xuất hiện đúng lúc mà lại còn có sức mạnh vượt trội nhưng nàng nghĩ cũng chưa thể kết luận vội, cứ xem xét tình hình trước rồi lại tính, vả lại Bác Minh Triết vẫn chưa tỉnh, không nắm rõ thực lực của đối phương thì tuyệt đối không thể manh động.
Hai người bàn bạc một lúc lâu sau đó đều đồng ý kế sách án binh bất động. Chẳng ai để ý tới Quang Dao đang ngồi ở tút đằng xa khóe môi hắn khẽ nhếch lên ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo :”Con nhóc Mộc nói đúng, chủ nhân đã thực sự quên mất chúng ta rồi”
Khi Tư Duệ và Hạo Hiên trở lại Quang Dao liền thay đổi sắc mặt, hắn vui vẻ khoe với hai người con gà rừng vừa mới bắt được. Thu Nguyệt ở bên cạnh nghi ngờ, rõ ràng tên Quang Dao này vẫn luôn ở trong hang động, vậy thì hắn đã đi bắt con gà rừng này lúc nào chứ.
Mọi nghi vấn đều đổ dồn về phía Quang Dao, bọn Tư Duệ cố gắng tránh tiếp xúc với hắn còn hắn thì vẫn giả vờ ngây ngô không biết chuyện gì. Sau một ngày một đêm hôn mê thì Bác Minh Triết có dấu hiệu tỉnh lại, vừa mở mắt ra hắn đã vội đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Tư Duệ thấy hắn đã tỉnh liền chạy tới xem xét :”Ngươi tỉnh rồi?! Có thấy khó chịu chỗ nào không ?!”
Thấy người con gái trước mặt với dáng vẻ lo lắng Bác Minh Triết mỉm cười dịu dàng, hắn vươn tay khẽ chạm lên khuôn mặt của Tư Duệ :”Nàng đang lo lắng cho ta sao ?!”
Lâm Tư Duệ bất ngờ bị chạm vào má, mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ vội đẩy tay Bác Minh Triết ra rồi vờ giận giữ khoanh tay nói :”Ngươi như thế này chắc chưa chết được đâu”
Bác Minh Triết bật cười nhìn cô nàng khẩu thị tâm phi trong lòng đã hạ quyết tâm. Một màn tình chàng ý thiếp trước mắt này lại khiến Thu Nguyệt cực kì không vui, cái tên khốn này vừa mới tỉnh lại đã giở trò tán tỉnh công chúa của nàng, lát nữa nàng sẽ cho hắn biết tay.
Thu Nguyệt không phải người thù dai nhưng bất cứ ai dám làm tổn thương đến công chúa của nàng, nàng cũng sẽ cho hắn ăn trái đắng. Lần này cũng không ngoại lệ, khi sắc thuốc cho Bác Minh Triết nàng đã lén bỏ thêm hương liệu vào. Đợi đến khi Tư Duệ đút thuốc xong hắn mới cảm thấy là lạ.
Thân thể hắn nóng ran như lửa đốt, miệng vết thương lại ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Hắn đưa tay lên gãi nhưng vẫn chẳng thể khá hơn, Thu Nguyệt bụm miệng cười, Hạo Hiên đứng ngoài cửa hang cũng khẽ nhếch môi, hiển nhiên việc này hắn cũng đã nhúng tay vào. Bác Minh Triết ai oán nhìn hai con người trước mặt trong đầu liền nảy ra một kế. Hắn kêu lên một tiếng rồi giả vờ đau đớn lắm khiến Lâm Tư Duệ lo lắng mà chạy lại.
Nàng đỡ hắn lên để hắn tựa vào lòng mình, Bác Minh Triết đắc thắng nhìn về phía Hạo Hiên. Thu Nguyệt tức giận nổ đom đóm mắt, Hạo hiên cũng đứng ngồi không yên lập tức lao đến kéo Tư Duệ ra rồi đem bản thân làm chỗ dựa cho Bác Minh Triết. Hắn gằn giọng :”Đại hoàng tử nặng lắm, nếu hắn muốn dựa thì để ta cho hắn dựa”
Lâm Tư Duệ kích động hai mắt sáng lấp lánh trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Hạo Hiên ghen vì nàng ôm thê tử nhỏ của hắn sao ? Chỉ nghĩ thôi mà nàng đã không thể nào bình tĩnh được trái tim hủ nữ kích động kêu gào, vội chạy đi để hai mãnh nam trò chuyện riêng tư còn bản thân thì len lén nhìn trộm từ xa.