Công Chúa Tại Thượng

Chương 133: Chương 133:



Thân Đồ Xuyên đứng im lặng ở đó, vẻ mặt bình thản khiến người ta chẳng thể đoán ra suy nghĩ của hắn.
 
Quý Văn đợi hồi lâu mà không thấy hắn tỏ thái độ gì bèn tiến lên một bước: “Chỉ cần ngươi có thể khuyên hoàng tỷ giao Hổ Phù ra, trẫm sẽ cho cả nhà các ngươi đoàn tụ, sửa luật để ngươi làm phò mã cũng có thể làm quan, ngươi cảm thấy sao?”
 
Thân Đồ Xuyên trầm ngâm một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn y: “Sửa luật đâu dễ như thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Văn nghe ra giọng điệu hắn đã hơi thả lỏng, lúc này thầm mừng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn kiềm chế như trước: “Chỉ cần ngươi có thể giúp trẫm lấy lại Hổ Phù, không cần biết khó thế nào, trẫm sẽ sửa luật vì ngươi.”
 
Thân Đồ Xuyên chìm vào sự im lặng lần nữa, chốc lát sau mới chậm rãi nói: “Nhưng điện hạ có ơn với thần, nếu như thần sử dụng mánh khóe với nàng, chẳng phải quá mức bỉ ổi rồi sao?”
 
“Sao có thể chứ, thất phu vô tội, hoài bích có tội, Hổ Phù ở trong tay hoàng tỷ chưa chắc đã là chuyện tốt, chỉ khi trẫm thu hồi lại mới thỏa đáng nhất.” Quý Văn nói thong thả lại: “Cùng lắm thì sau khi thu hồi Hổ Phù, trẫm sẽ bồi thường cho hoàng tỷ, bảo đảm tỷ ấy không phải chịu ấm ức.”
 
*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Một người vì có tài năng, lý tưởng mà bị hại.
 
Nét mặt Thân Đồ Xuyên hơi thay đổi, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi một câu: “Hoàng thượng thật sự bằng lòng để cả nhà Thân Đồ đoàn tụ?”
 
“Đúng vậy.” Nói đi nói lại mãi đến lần thứ hai, Quý Văn đã hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn cam kết với gương mặt không hề thay đổi.
 
Thân Đồ Xuyên cụp mắt: “Vậy... Để thần suy nghĩ kỹ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi cứ từ từ mà nghĩ, trẫm chờ câu trả lời chắc chắn của ngươi.” Quý Văn thong thả nói.
 
Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn y, nhất thời không nói gì cả.
 
Vũ Tức Các.
 
Trong cung điện trang trí đầy hoa hồng, Quý Thính tiện tay cầm một miếng bánh ngọt trên bàn, vừa ăn vừa ngồi xuống, thoải mái cứ như ở phủ mình vậy.
 
“Điện hạ đúng là làm chủ tử quen rồi, vừa vào phòng đã trực tiếp ngồi vào chủ vị.” Trương quý phi nói một câu đầy ý ghen tức.
 
Quý Thính giả bộ đứng dậy: “Vậy ta cho ngươi ngồi đó?”

 
“Thôi bỏ đi, thần thiếp ngồi đâu cũng được.” Trương quý phi hừ nhẹ một tiếng, nói xong thì ngồi bừa vào một cái ghế.
 
Quý Thính xoa eo khẽ than: “Có ngươi ác nhất.”
 
“Nếu điện hạ chê thần thiếp thì sao còn muốn tìm thần thiếp hỗ trợ?” Trương quý phi nghếch cằm lên.
 
Quý Thính nghe vậy thì chợt đi đến bên cạnh nàng ấy: “Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi nói thế nào để hoàng thượng làm hòa với ta?”
 
“Điều đó có gì khó đâu, chỉ cần nói với y là nếu tỷ đệ cứ bất hòa tiếp thì có khả năng người ấm đầu lại tạo phản, y nhất định sẽ kiêng dè, đương nhiên đồng ý làm hòa với người.” Trương quý phi khinh thường nói.
 
Quý Thính hơi khựng người, dở khóc dở cười hỏi: “Nào có ai khuyên như ngươi kia chứ, ngươi thế này là muốn trị tội chết cho ta sao?”
 
“Dù ta không nói vậy nhưng mấy chuyện lúc trước người làm, có cái nào không phải tội chết?” Trương quý phi ghét bỏ hỏi.
 
Quý Thính nghĩ thấy cũng đúng, nhất thời không xoắn xuýt nữa, tán gẫu với nàng ấy về chuyện khác: “Ta bảo người đưa thuốc vào cung, ngươi có uống đúng giờ không?”
 
Trương quý phi đáp: “Luôn uống đúng giờ.”
 
Ánh mắt Quý Thính rơi vào bụng nàng ấy: “Thuốc đó là do người trong phủ ta tìm được, vốn là để chữa bệnh không mang thai được của ta, nhưng cũng có tác dụng giúp mang thai, nử tử bình thường uống sẽ dễ có thai hơn, ấy vậy mà ngươi chẳng có động tĩnh gì, chẳng lẽ...”
 
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra nốt câu cuối cùng.
 
“Nghĩ gì thế, mỗi tháng đều có thái y đến bắt mạch cho ta, nếu cơ thể ta có chuyện gì thì bọn họ lại không nói cho ta à?” Trương quý phi xua đi lo lắng của nàng, biếng nhác nói: “Yên tâm đi, ta vẫn khỏe lắm.”
 
Quý Thính hỏi tiếp: “Hay là hoàng thượng không hay đến?”
 
“Sao có thể chứ, ta là nữ nhân được sủng ái nhất trong cung đó, một tháng thì có đến nửa tháng hoàng thượng đều nghỉ lại cung của ta.” Trương quý phi nói tới chuyện này thì trong mắt có phần hả hê nho nhỏ.
 
Quý Thính bật cười: “Thân thể ngươi khỏe mạnh, cũng được sủng ái, tại sao mãi không có nối dõi?”
 
“Ai biết, có lẽ là duyên phận chưa tới.” Trương quý phi thờ ơ nói.

 
Quý Thính nhướng mày: “Ngươi không sốt ruột sao?”
 
“Mặc dù ta không có thai nhưng phi tần khác cũng không có, cần gì phải gấp?” Trương quý phi liếc xéo nàng: “Nếu phi tần khác có thì lúc ấy mới cần cuống.”
 
Nàng ấy nói xong dừng một chút: “Nhưng với tình hình bây giờ thì hẳn là không có đâu.”
 
Quý Thính dừng một chút, đột nhiên nhớ ra kiếp trước Quý Văn cũng mãi không có con nối dõi, mà hậu cung nhiều phi tần như vậy, không thể ai cũng vì cơ thể có vấn đề mà không mang thai được, trừ phi...
 
Nàng sửng sốt nhìn Trương quý phi, Trương quý phi lập tức lườm nàng một cái: “Ta biết người đang nghĩ gì, nhưng phải nói cho người biết, cơ thể hoàng thượng khỏe mạnh lắm, không có bệnh gì như người nghĩ đâu.”
 
“Vậy thì tại sao không có con?” Quý Thính hỏi.
 
Trương quý phi lại lườm nàng: “Ta đâu biết?”
 
“...Chẳng lẽ thật sự do duyên chưa tới?” Quý Thính nói thầm một câu, trong lúc nói chuyện không nhịn được xoa eo.
 
Trương quý phi thấy thế thì hỏi ngay: “Eo bị thương vẫn chưa khỏi hẳn sao?”
 
“Khỏi hẳn rồi.” Quý Thính đáp.
 
Trương quý phi không hiểu: “Vậy sao vẫn còn xoa eo?”
 
Quý Thính lúng túng: “Chỉ thấy hơi mỏi thôi.”
 
“Lâu thế rồi mà vẫn còn mỏi, mấy đại phu trong phủ người sao lại vô dụng thế, ta gọi thái y đến chữa cho người.” Trương quý phi nói hết câu thì định đứng dậy.
 
Quý Thính vội kéo nàng ấy lại: “Đừng, đừng mà, ta không sao đâu.”
 
“Cũng vì người cứ luôn không thèm để ý thế này mới để lại mầm bệnh.” Trương quý phi dạy dỗ.

 
Quý Thính đắc dĩ ngửa đầu nhìn nàng ấy: “Thực sự không phải vì eo bị thương.”
 
“Thế là vì sao?” Trương quý phi cau mày.
 
Quý Thính càng không biết phải làm sao: “Vừa nãy ngươi còn nói bản thân trong một tháng có đến nửa tháng đều thị tẩm, sao bây giờ hỏi lại như cô nương chưa trải sự đời vậy hả?”
 
Trương quý phi ngẩn người, gương mặt đỏ bừng lên ngay tức khắc, vừa tức giận vừa xấu hổ nổi cáu: “Sao người lại không nói sớm chứ!”
 
“Sao ta lại nói với ngươi chuyện kiểu này được?” Quý Thính vẻ mặt vô tội. Nàng đúng là vô tội thật, Trương quý phi hỏi nàng tại sao lại xoa eo, nàng đâu thể nói thẳng ra là vì đêm qua Thân Đồ Xuyên làm quá dữ.
 
Dường như Trương quý phi cũng cảm thấy câu hỏi của mình là cố tình gây chuyện, nghẹn một lúc lâu mới cả giận nói: “Thân Đồ Xuyên làm sao vậy chứ! Hắn không biết hôm nay có cung yến?!”
 
“Được rồi, cáu gì mà cáu, mau ngồi xuống đi!” Quý Thính bình tĩnh kéo người xuống, sau đó uống cạn trà trong chén mình.
 
Trương quý phi hầm hừ ngồi xuống, nâng ấm trà lên rót đầy chén cho nàng rồi mới nghiêm mặt nói: “Người đừng giục ta, thái y đã nói, việc này càng gấp càng không được, chỉ có thuận theo tự nhiên mới có thu hoạch.”
 
“Ngươi đúng là bình tĩnh, nếu phi tần khác mang thai trước ngươi thì e là hậu cung sẽ không do ngươi làm chủ nữa đâu.” Quý Thính nhắc nhở.
 
Trương quý phi liếc nhìn nàng, cầm chén của mình lên, đặt bên môi rồi dừng lại trong nháy mắt, không vui nói: “Yên tâm đi điện hạ, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu.”
 
Quý Thính khựng người, chậc một tiếng: “Lòng dạ đàn bà đúng là ác độc nhất.”
 
“Ta cũng chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi.” Mặc dù Trương quý phi thẳng thắn nhưng nàng ấy không muốn nói nhiều, vì thế chuyển đề tài về phía nàng: “Đừng nói ta nữa, điện hạ thì sao?”
 
“Ta làm sao?” Quý Thính không hiểu.
 
Trương quý phi nhíu mày: “Nếu thuốc đó chữa trị bệnh khó mang thai, người uống một thời gian rồi, có hiệu quả chưa?”
 
“Cái này phải đánh giá thế nào?” Quý Thính bật cười, trước khi nàng ấy không vui thì bổ sung: “Ta cảm thấy không có tác dụng gì cho lắm, uống thuốc lâu thế rồi mà ngay cả kinh nguyệt cũng không đến chứ nói chi là cái khác.”
 
Trương quý phi nhíu mày càng sâu hơn: “Cũng mấy tháng rồi, sao kinh nguyệt còn chưa đến?”
 
“Không biết nữa, dù sao bệnh nhiễm khí lạnh đã giảm bớt hơn nửa rồi, cơ thể không bị tổn thương gì thêm, các cái khác thì tùy duyên vậy.” Quý Thính không để ý chút nào: “Dù sao ta cũng không có hứng thú sinh con, cứ như bây giờ cũng không tệ.”
 
“Cũng phải, người không phải ta, chỉ cần cơ thể khỏe mạnh là được, cớ gì phải kiếm nhiều buồn phiền cho mình làm gì.” Trương quý phi buông tiếng thở dài.
 

Quý Thính thấy buồn cười: “Sao ta nghe câu này lại chua thế nhỉ? Nếu ngươi thật sự không muốn sinh thì ta cũng không ép ngươi, chờ ta về rồi dặn không đưa thuốc cho ngươi nữa là được.”
 
“Hừ! Nhất định phải đưa, ngươi không muốn sinh nhưng ta muốn.” Trương quý phi bỗng trừng mắt lên.
 
Quý Thính bật cười, không nhịn được vươn tay xoa đầu nàng ấy thật nhẹ, Trương quý phi hệt như một con mèo được vuốt lông vậy, bỗng chốc ngồi yên lại.
 
Hai người nói chuyện, có cung nhân đến mời, bọn họ cùng nhau đến bữa tiệc.
 
Lúc hai người tới, Quý Văn và Thân Đồ Xuyên đã ngồi xuống rồi, Quý Văn chờ các nàng ngồi xuống xong thì cười nói: “Trẫm vừa nghe nói rằng hoàng tỷ đến Vũ Tức Các còn không tin, bây giờ thấy hai người cùng nhau đến đây mới tin đó, nhưng không biết hai người thân thiết như thế từ lúc nào vậy?”
 
“Cái này phải hỏi trưởng công chúa điện hạ.” Trương quý phi vừa nghe đã biết lời này rõ ràng đang thăm dò, lập tức cười lạnh một tiếng đánh đòn phủ đầu, quăng chuyện giải thích cho Quý Thính.
 
Quý Thính cạn lời ngay tức khắc, vừa nghịch ngón tay Thân Đồ Xuyên dưới gầm bàn, vừa bình tĩnh nhìn Quý Văn: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đã lâu rồi không gặp quý phi, thực sự nhớ nhung vô cùng mới đến thăm nàng.”
 
Nếu nàng nói lời che giấu thì chắc chắn Quý Văn sẽ nghi ngờ, nhưng nghe nàng nói thẳng rằng bản thân nhớ quý phi thì y lại không tin, lại thêm vẻ mặt giận dữ của Trương quý phi, Quý Văn bất đắc dĩ nói: “Hoàng tỷ, đừng bắt nạt quý phi.”
 
Lời này của y đúng là thân thiết, cứ như hai người chưa từng nảy sinh bất hòa vậy.
 
Quý Thính cũng tỏ ra chưa từng xa cách với y, cười nói: “Vậy thần xin nhận lỗi với quý phi.” Nàng nói xong thì đứng lên, nâng ly rượu lên với Trương quý phi, “Gần đây bổn cung đúng là không biết chừng mực, kính xin Trương quý phi bỏ qua.”
 
Trương quý phi xì một tiếng khinh bỉ, làm như không nghe thấy nàng nói.
 
Quý Văn lập tức nhìn nàng ấy: “Quý phi.”
 
Lúc này Trương quý phi mới bất đắc dĩ cầm ly rượu đứng dậy, chắp tay lấy lệ rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Quý Thính cũng bưng ly rượu đến bên môi nhưng khi đôi môi đỏ chạm vào cạnh ly, mùi rượu nồng nặc xông vào xoang mũi, nàng nhíu mày một cái, khó mà uống xuống được.
 
Thân Đồ Xuyên cau lông mày lại, vì trong cung nhiều tai mắt để ý nên hắn chỉ có thể kéo váy nàng ở dưới bàn. Quý Thính liếc mắt nhìn hắn vỗ về, bỏ ly rượu khỏi miệng.
 
Trương quý phi uống xong thấy nàng không uống, tuy lo lắng không biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không nhưng có mặt Quý Văn nên nàng ấy đành phải tỏ ra không vui: “Điện hạ có ý gì đây? Cố ý lừa thần thiếp uống rượu sao?”
 
“Đúng vậy, hoàng tỷ, sao tỷ không uống?” Quý Văn cũng hỏi.
 
Quý Thính không muốn gượng ép bản thân, thản nhiên mở miệng nói: “Hoàng thượng, thần thực sự lâu rồi không uống rượu, vừa ngửi thấy mùi rượu đã đau đầu, e là không uống chén rượu này được, chi bằng lấy trà thay rượu kính quý phi?”
 
“Sao mà được! Thần thiếp đã uống rượu rồi, giờ điện hạ lại nói lấy trà thay rượu, còn nói không lừa gạt thần thiếp?” Trong lòng Trương quý phi lo lắng nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bực bội.