Công Chúa Tại Thượng

Chương 134: Chương 134:



Quý Thính bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Văn, chủ động tìm trợ giúp từ y, đã rất lâu rồi Quý Văn không thấy nàng chịu lép vế thế này, nét mặt thoáng tốt hơn chút: “Nếu cơ thể hoàng tỷ không khỏe thì không cần miễn cưỡng, nhưng quý phi đã uống rượu, nếu hoàng tỷ lấy trà thay rượu thì quả là có hơi không công bằng, hay là thế này, để phò mã uống thay điện hạ, được không?”
 
“Thần cảm thấy được, nhưng không biết phò mã và quý phi có đồng ý hay không?” Quý Thính mỉm cười nhìn Thân Đồ Xuyên.
 
Thân Đồ Xuyên đứng dậy nhân ly trong tay nàng, bình thản nói: “Thần đồng ý ra sức.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn đã tỏ rõ thái độ rồi, ánh mắt mọi người đều tập trung lên Trương quý phi, nỗi lo lắng trong lòng Trương quý phi buông lỏng, trên mặt vẫn là vẻ không tình nguyện: “Nếu hoàng thượng đã nói vậy rồi thì đương nhiên thần thiếp đồng ý.”
 
Nàng ấy vừa dứt lời, Thân Đồ Xuyên uống cạn ly rượu, lúc này cả nhóm người mới ngồi xuống lại, bữa tiệc cung đình chính thức bắt đầu.
 
Đợi đến lúc tất cả mọi người đều tập trung xem khiêu vũ, Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy nàng làm sao vậy?”
 
“Ta cũng không biết, ngửi mùi rượu là thấy sặc, không nuốt trôi.” Quý Thính cũng vô cùng khó hiểu, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy rượu khó uống.
 
Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Chẳng lẽ rượu này có vấn đề?”
 
Quý Thính khựng người: “Ý ngươi là Quý Văn bỏ thuốc?”
 
“Hắn sẽ không ngu đến thế.” Thân Đồ Xuyên tự bác bỏ trước, “Hơn nữa ta uống rồi, mùi vị vẫn giống rượu ủ trong cung trước đây.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có lẽ là do ta có vấn đề.” Quý Thính nói xong thì ánh mắt nàng bị bàn thức ăn ngon hấp dẫn.
 
Những món này đều là đồ nàng hay ăn nhất khi ở trong cung, cũng là đồ bình thường nàng vô cùng không thích ăn nhất, nhưng chẳng biết hôm nay làm sao mà nhìn thôi cũng thấy thèm, trực tiếp gắp một miếng thịt kho tàu đầy dầu mỡ vào bát, ăn luôn một miếng cơm thật to.
 
Thân Đồ Xuyên định nói chi bằng bao giờ về thì gọi đại phu đến bắt mạch, xem có phải chỗ nào có vấn đề rồi không, nhưng vừa nghiêng đầu thấy nàng bắt đầu ăn miếng thịt thứ hai, cơm trong bát cũng vơi đi không ít. Hắn trầm ngâm chốc lát, cảm thấy không cần tìm đại phu nữa.
 
Dù sao không muốn uống rượu cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
 

Bữa trưa kết thúc, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên xuất cung, vừa mới ngồi lên xe ngựa, Quý Thính đã hỏi ngay: “Sau khi ta đi, có phải hoàng thượng đã nói gì với ngươi không?”
 
“Đúng.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
 
Quý Thính nhướng mày: “Nói gì?”
 
“Nói chỉ cần ta có thể khuyên điện hạ giao Hổ Phù ra thì hắn sẽ đón cha mẹ từ Thành Ngọc Quan về, còn để ta làm quan to lương bổng cao.” Thân Đồ Xuyên nói thẳng ra hết.
 
Quý Thính xì khẽ một tiếng: “Đón cha mẹ ngươi từ Thành Ngọc Quan về thì có thể thật, nhưng còn quan to lương bổng hậu hĩnh... Chẳng lẽ muốn thay đổi luật pháp?”
 
“Hắn đúng là muốn vậy.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
 
Đáy mắt Quý Thính nổi lên sự khinh thường: “Vậy thì hắn đúng là cả nghĩ quá rồi, ngày xưa tiên đế chỉ muốn bỏ một quy định cung phi thị tẩm thôi đã gây nên sóng to gió lớn trong triều, cuối cùng chỉ có thể sống chết mặc bay, bây giờ hắn muốn thay đổi luật pháp liên quan đến triều đình, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc không nói gì.
 
Quý Thính dừng một chút, nắm chặt tay hắn an ủi: “Ngươi thấy thế nào?”
 
“Đương nhiên là không thể giúp hắn.” Thân Đồ Xuyên tỏ rõ thái độ. Kiếp trước Quý Thính giao Hồ Phù ra rồi rơi vào kết cục thế nào, hắn là người biết rõ hơn bất cứ ai, hắn tuyệt đối không cho phép nàng giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn: “Bây giờ xem ra Quý Văn sẽ không lật lại án cho cha ngươi, nếu ngươi muốn công khai đón cha mẹ về thì e rằng lần này là cơ hội duy nhất.”
 
Thân Đồ Xuyên nghiêng mặt đi, vẻ mặt bình thản nhìn ra ngoài cửa xe, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Không đâu, luôn có cơ hội.”
 
Có lẽ là có cơ hội thật đó, nhưng phu thê Thân Đồ ở Thành Ngọc Quan ngày nào thì phải chịu khổ này đó, từ trước đến nay hắn luôn hiếu thuận, không biết trong lòng dằn vặt nhường nào.
 
Quý Thính im lặng một lúc lâu rồi đắn đo mở miệng: “Nếu ngươi nhất quyết muốn đón người về thì thật ra cũng không...”
 
“Ta sẽ không đồng ý nộp Hồ Phù lên.” Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nhìn về phía nàng: “Ta nói với nàng những điều này chỉ vì không muốn giấu nàng bất cứ chuyện gì hay bắt buộc nàng phải làm gì.”
 

“Ta biết, ta cũng không định nộp lên.” Quý Thính vội nói: “Ý của ta là ngươi muốn đón họ về không phải không có cách, có điều cách này hơi hèn hạ, chưa chắc cha ngươi đã đồng ý.”
 
Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Cách gì?”
 
“Hơn một tháng nữa là mừng thọ năm mươi của Trấn Nam Vương, dù là tiên hoàng hay hoàng thượng bây giờ, mỗi dịp ông ấy mừng thọ đều tặng quà, hay là năm nay chúng ta đi đưa quà, tiện thể nghĩ cách đưa cha mẹ ngươi về kinh đô.” Quý Thính đề nghị.
 
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng nề: “Bọn họ là người đi đày, không dễ rời khỏi Thành Ngọc Quan.”
 
“Người sống không được nhưng người chết thì có thể.” Quý Thính nháy mắt.
 
Thân Đồ Xuyên hơi khựng lại: “Ý của điện hạ là?”
 
“Giả chết.” Quý Thính chậm rãi nói ra hai chữ.
 
Thân Đồ Xuyên nhất thời không nói gì nữa.
 
“Sau khi chúc thọ Trấn Nam Vương xong, chúng ta rời khỏi Thành Ngọc Quan trước, chờ đến khi sắp đến kinh đô thì tung tin bọn họ qua đời ra ngoài, sau đó Chử Yến đưa bọn họ đến sống tại nhà riêng ở Giang Nam, đợi đến sau này ta có năng lực lật án cho bọn họ thì để họ hồi kinh, ngươi thấy thế nào?” Quý Thính hỏi dò.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu: “Phụ thân chính trực một đời, sợ là không chịu làm thế đâu.”
 
Quý Thính biết rõ Thân Đồ Sơn cố chấp đến mức nào, nghe vậy thì nói ngay lập tức: “Vì thế mới không để Chử Yến đưa bọn họ đi luôn mà là chúng ta đến đó trước, thuyết phục cha ngươi được rồi mới tiến hành kế hoạch.”
 
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu: “Như vậy cũng được, hi vọng ta có thể khiến ông ấy thay đổi suy nghĩ...” Hắn nói xong thì nhìn sang Quý Thính: “Giả chết, làm lớn chuyện sẽ là tội khi quân, nàng dám chắc Trấn Nam Vương sẽ giúp chúng ta chứ?”
 
“Không muốn để ông ấy giúp, bảo Hoắc Kiêu tìm hai thi thể có vóc dáng giống cha mẹ ngươi, đặt trong phòng, một cây đuốc là xong việc, càng ít người biết chuyện này càng tốt, khả năng bị lộ mới càng nhỏ.” Quý Thính nói thẳng.
 
Thân Đồ Xuyên liếc nhìn nàng: “Hoắc Kiêu?”
 

“Đúng vậy, ngươi không biết chứ, đó là người bạn tốt nhất thuở bé của ta, từ khi Trấn Nam Vương đến Thành Ngọc Quan thì không gặp nhau nữa.” Quý Thính chậc một tiếng: “Nhưng mà mặc dù không gặp, mấy năm qua vẫn không ngắt liên lạc, bọn ta vẫn có thư từ qua lại, quan hệ vẫn thân thiết như trước, đương nhiên hắn sẽ giúp.”
 
“Con người luôn thay đổi, chỉ dựa vào thư thì e là không nhìn ra được, nàng chắc chắn hắn sẽ giúp nàng?” Thân Đồ Xuyên trầm giọng hỏi một câu.
 
Quý Thính nhướng mày: “Đương nhiên là giúp.”
 
“Nhưng kiếp trước nàng suy bại đến hoàn cảnh đấy mà chẳng thấy hắn duỗi tay cứu giúp.” Thân Đồ Xuyên không nhanh không chậm nói.
 
Quý Thính bỗng im lặng: “...Cũng đúng.”
 
“Vì thế hắn và nàng không thân thiết như vậy đâu.” Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.
 
Quý Thính nhíu mày: “Ý ngươi là không nhờ hắn giúp?”
 
“Nếu có thể khuyên phụ thân đồng ý chuyện này thì chuyện còn lại đơn giản rồi, trước tiên cứ để cha mẹ chuyển ra khỏi phủ Trấn Nam Vương, tìm một nơi ở hoang vắng chút rồi có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
 
Quý Thính gật đầu: “Ngươi nói có lý, vậy thì cứ quyết định thế đi.”
 
“Vì lẽ đó, chuyện đầu tiên cần làm lúc này là để hoàng thượng chọn nàng đến phủ Trấn Nam Vương chúc thọ.” Thân Đồ Xuyên cau mày lại: “Từ trước đến nay hắn không thích nàng thân thiết với trọng thần, có lẽ sẽ không đồng ý cho nàng đi.”
 
“Không sao đâu, không phải còn có ngươi đó sao.” Quý Thính bình tĩnh nói, “Bây giờ hoàng thượng vẫn hi vọng ngươi có thể lấy được Hổ Phù từ tay ta, còn đang muốn dốc lòng nịnh bợ ngươi nữa đó.”
 
Thân Đồ Xuyên hơi khựng lại, bình tĩnh nhìn nàng, Quý Thính nháy mắt một cái, cười với hắn một cái đầy tính ám chỉ.
 
Ba ngày sau, một mình Thân Đồ Xuyên xuất hiện trong cung.
 
“Ngươi muốn đến Thành Ngọc Quan?” Quý Văn nhướng mày.
 
Thân Đồ Xuyên quỳ xuống: “Cơ thể gia mẫu yết ớt, đến nay đã ở Thành Ngọc Quan được gần một năm rồi, thần luôn lo lắng không thôi, thần thấy còn hơn tháng nữa là ngày mừng thọ Trấn Nam Vương, hoàng thượng chắc chắn sẽ cử người đi chúc thọ, thần chỉ xin có thể đi theo, gặp cha mẹ một lần, sau khi trở về, chắc chắn không màng sống chết vì hoàng thượng.”
 
Quý Văn híp mắt lại: “Ý ngươi là ngươi đồng ý giúp trẫm?”
 
“Thần đồng ý.” Thân Đồ Xuyên cụp mắt: “Xin hoàng thượng để thần đi gặp cha mẹ.”
 
Quý Văn bình tĩnh nhìn hắn một lúc mới chậm rãi trả lời: “Nhưng nếu trẫm đột nhiên đồng ý cho ngươi đi theo, sợ là hoàng tỷ sẽ nghi ngờ.”

 
Thân Đồ Xuyên mím môi, nhất thời không nói gì, Quý Văn thấy hắn cố chấp như thế thì biết nếu muốn để hắn cam tâm tình nguyện làm việc thì phải cho hắn đi chuyến này.
 
Quý Văn im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Như vậy đi, trẫm vẫn chưa chọn được ứng cử viên đi chúc thọ năm nay, chọn hoàng tỷ luôn vậy, như thế thì ngươi có thể thoải mái, hợp tình hợp lý mà đi theo.”
 
“Đa tạ hoàng thượng.” Thân Đồ Xuyên cúi người, khóe môi hơi cong lên.
 
Mục đích đã đạt được, hắn rời khỏi đó luôn, sau khi ra khỏi cung không về nhà ngay mà đến chợ một chuyến, mua hạt dẻ rang đường nóng hổi rồi mới đi về nhà, vừa bước qua cửa nhà thì thấy Quý Thính đang gặm quả táo còn to hơn cả mặt nàng.
 
Hắn hơi khựng lại rồi tiến lên: “Sao lại đói đến mức này rồi?”
 
“Ta đâu có đói.” Quý Thính vô tội nhìn hắn.
 
Thân Đồ Xuyên nhíu mày lấy mất quả táo: “Không đói mà sao ăn cái này.”
 
“Ta cũng không biết, chỉ muốn ăn thôi.” Quý Thính mỉm cười, đến khi thấy túi giấy trên tay hắn thì mắt sáng lên: “Hạt dẻ?”
 
Trong mắt Thân Đồ Xuyên thoáng ý cười: “Qua hai tháng nữa thì hạt dẻ sẽ không ngon như bây giờ nữa, vì thế nhân mấy ngày này, nàng phải ăn nhiều chút.” Hắn nói xong thì dừng chốc lát: “Nhưng trước khi ăn, hay là đi tìm đại phu đi.”
 
“Sao phải đi gặp đại phu?” Quý Thính không hiểu.
 
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên lo lắng: “Chẳng lẽ nàng không nhận ra gần đây nàng có khác với bình thường sao?”
 
Quý Thính dừng lại chốc lát: “...Có sao?”
 
“Nàng cảm thấy thế nào?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
 
Quý Thính nhìn non nửa quả táo trong tay hắn, im lặng một lúc rồi nói: “Đúng là khác thường, thói quen ăn uống càng ngày càng giống ngươi, bây giờ ngay cả táo mà cũng chịu ăn.”
 
“Gọi đại phu xem thử đi, chẳng lẽ bị bệnh gì rồi.” Thân Đồ Xuyên nhíu mày nói.
 
Quý Thính đồng tình, trong lúc chờ hắn đi gọi đại phu, vô thức dùng tay chống cái eo ê mỏi.