Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 123



Lúc này trên xe ngựa quay quay về phủ nàng ngồi một mình trong xe ôm lấy chậu hoa trong lòng, từ lúc vào phòng Từ Kha nàng đã chú ý đến nó.

Cảm nhận đầu tiên của nó màn lại cho nàng chính là "không sạch sẻ" thông thường nàng không hề cảm nhận được điều này trên những loài hoa khác, duy chỉ có nó là mang đến cho nàng cảm giác này.

Về đến phủ Thuần vương nàng một mạch ôm nó về viện nhưng không vào phòng ngủ chính mà lại vào căn phòng phụ ở cạnh, nơi mà lúc trước nàng từng ở.

Ôm chậu cây đặt trên chiếc bàn gần cửa sổ, bên eo chậu nàng cố ý buộc một chiếc nơ bên trong có một quả chuông nhỏ, từ đầu đến cuối không ai chạm vào chậu cây ngoài trừ nàng. Ngay cả Thu nhi và Hoa nhi muốn đến giúp đều bị nàng ngăn lại.

Làm xong mọi việc nàng lần nữa nhìn chậu hoa trắng muốt ấy lòng cũng có chút tiếc nuối, nếu mà thật sự như những gì nàng nghĩ vậy cũng đừng trách nàng.

Lúc Lý Khanh quay về phủ cũng là lúc nàng rời khỏi căn phòng ấy,

"A Yên chuyện nàng bảo ta nói ta cũng đã nói với hai người bọn họ rồi, vậy đêm nay chúng ta chỉ cần thức canh chậu hoa thôi phải không?" Hắn đưa tay dìu lấy nàng đi ra khỏi viện chính.

Nàng nghe vậy thì hơi mĩm cười "Chàng ngốc vừa thôi, ai rảnh đâu mà thức canh nó. Đêm nay chúng ta chia phòng ngủ đi, chàng ngủ phòng chính ta ngủ phòng phụ bên cạnh"

Hắn vừa nghe tới việc chia phòng liền bắt đầu không thoải mái, gân hai tháng nay đêm nào cũng có nàng ngủ cạnh nay đột nhiên phải ngủ một mình làm sao hắn có thể ngủ được cơ chứ.

"A Yên nàng có nghĩ lại hay không? Ta cảm thấy không nhất thiết phải chia phòng đâu, mang chậu hoa đó đặt ở phòng chính là được rồi mà" Hắn lúc này đây đang cố gắng để thay đổi quyết định của nàng, nhưng đó dường như chỉ đang vùng vẫy trong vô vọng.

"Ngoan, một đêm thôi còn nếu không ngoài dự đón thì chỉ khoản nữa đêm ta sẻ về ngủ cạnh chàng có được không?" Nàng lúc này đây liền lên tiếng dụ dỗ giống như đang dỗ ngọt trẻ con vậy.

Hắn nghe vậy tuy không cam tâm nhưng vẫn đồng ý, một phần là vì người huynh đệ kia của hắn còn một phần là vì hắn có lòng tin nàng sẻ không lừa hắn.

Thấy hắn đồng ý như vậy nàng rất hài lòng, như vậy rất tốt biết nghe lời như vậy nàng rất thích tuy cần nàng dụ dỗ vài lời nhưng không sao cái đó nàng tình nguyện.

"Vậy A Yên, hiện tại chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Hắn thấy nàng thông thả như vậy liền không nhìn được mà hỏi.



"Nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, nên làm gì thì cứ làm cái đó thôi.

A quên mất bảo quản gia thông báo với toàn bộ người trong phủ từ bây giờ đến sáng ngày mai không cho phép bất kì ai bước vào căn phòng đó dù là đến dọn dẹp cũng không được." Nàng đột nhiên cảm thấy bản dạo này trí nhớ dường như có chút kém hơn hẳn, bởi vậy bản thân xút chút nữa thôi đã quên mất chuyện quan trọng nhất.

Lý Khanh nghe vậy thì liền gật đầu đồng ý, dù biết viện chính ít kẻ dám ra vào nhưng dù sao cũng phải nói trước một tiếng cho những kẻ có ý định đến đó để dọn dẹp biết đường mà tránh.

Đến buổi đêm nàng quay lưng bước vào phòng ngủ dưới ánh mắt không cam tâm của Lý Khanh, nhìn chậu hoa được đặt trên bàn từ sáng đến giờ vẫn ở yên vị trí củ như vậy ánh mắt nàng có hơi híp lại sao đó đi thẳng lại giường mà nằm ngủ.

Nàng ngủ đến tận nữa đêm thì trong phòng hơi vang lên tiếng lạch cách cùng với tiếng chuông vô cùng nhỏ giống như sợ làm ồn mà đánh thức nàng vậy, lúc này đây nàng đã tỉnh nhưng vẫn nằm im vờ ngủ hơi hé mắt mà nhìn chậu hoa đang tự động duy chuyển.

Lúc này đây nhanh bằng cái chóp mắt của con người, chậu hoa trên bàn liền biến mất. Nàng thật vậy cũng không vội ngồi dậy mà cứ thế nằm thêm gần 10 phút nữa mới thông thả ngồi dây, đi lại chiếc bàn từng đặt chậu hoa đầy hài lòng mà cười.

Mục đích kiểm chứng đã thành nàng cũng không lưu lại nơi này mà quay về phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào trong. Lúc này đây nàng thấy được hắn đang nằm vị trí nàng hay nằm mặt quay vào trong.

Nàng không rõ hắn đã ngũ hay chưa nên không lên tiếng gọi chỉ nhẹ nhàng tiếng lại giường mà leo lên, đúng lúc nàng vừa nằm xuống hắn lập tức quay lại ôm lấy nàng vào lòng, nàng cũng vương ta ôm lấy hắn.

Nàng lúc này nhỏ giọng "Sau không ngủ? Đã không còn sớm nữa"

Hắn lúc này đây cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác quen thuộc giọng nói đầy vẻ hài lòng "Nàng nói nữa đêm sẻ về nên ta muốn đợi nàng, hơn nữa ta cũng không quen khi ngủ thiếu nàng"

Nghe vậy nàng liền cười, tiếng cười tuy không lớn nhưng chuyền vào tai hắn rất giống như đang đùa bởn hắn "Chàng trước kia không có ta cũng ngủ được mà, đêm nay chỉ quay lại như những đêm trước kia thôi."

"Trước kia không giống với hiện tại" từ ngày được ôm nàng hắn cảm thấy bản thân đã ôm được báu vật nên ngủ ngon hơn hẳn.

"Được, không giống thì không giống chúng ta không nói về vấn đề này nữa, mau ngủ sớm chút ngày mai sẻ phải thức sớm đấy"

Bên này hai người ôm nhau ngủ còn bên phía Từ phủ phu thê Từ gia đứng ở ngoài xuốt đêm nhìn phòng con trai nhà mình cứ thế sáng đèn, dù muốn vào nhưng mỗi lần như vậy bọn họ đều nhớ lại những lời Lý Khanh nói ban sáng nên chỉ có thể cắn răng đứng ở ngoài.