Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 124



Tờ mờ sáng nàng lôi kéo Lý Khanh rời giường để đến Từ phủ, hắn hôm nay vì Từ Kha mà bỏ luôn buổi triều sớm.

Hai người lúc ra khỏi cửa phủ thì chợ sớm vẫn chưa kịp bài hàn trên đường đi vô cùng thưa người, bởi vậy xe ngựa mới có thể chạy nhanh đến Từ Phủ cho kịp lúc mặt trời lên.

Hắn hôm qua nghe nàng nói muốn đến Từ phủ sớm cũng không nghĩ là sớm tới mức mặt trời chưa kịp lên thế này.

"A Yên nàng có cảm thấy như này thì cũng quá sớm rồi hay không?"

Nàng nghe vậy thì lắc đầu "Không sớm, đến đó chuẩn bị mọi thứ thì vẫn vừa kịp lúc mặt trời lên như vậy mới tốt cho Từ Kha"

"Nàng chút nữa định làm gì?" Hắn hơi tò mò việc chút nữa nàng sẻ làm.

"Chàng chút nữa là biết ngay" nàng không trả lời hắn muốn để hắn tò mò một chút.

Xe ngựa lao nhanh về phía Từ Phủ, chưa đầy 10 phút đã đến trước cữa phủ. Quản gia phủ lúc này đã đứng đợi sẳng thấy hai người đến vội vàng hành lễ rồi dẫn hai người vào trong viện.

Lúc này phu thê Từ gia đứng cách cửa phòng chưa đến 10 bước chân, cả hai cứ đi tới đi lui nhìn bộ dáng vô cùng mệt mõi. Nhìn chung thì mới hai ngày cả hai đã như già hơn gần chục tuổi.

Thấy hai người đến thì cả hai lập tức hành lễ nhưng lần này bị nàng cản lại "Miễn đi mau theo ta vào trong xem hắn như nào rồi"

Vừa nghe đến việc hiện tại có thể vào trong phu thê Từ gia liền bắt đầu vội, dù sao cả đêm đứng ngoài này bọn họ cũng sắp lo chết rồi.

Lúc này Lý Khanh đi phía trước đẩy cửa bước vào thì thấy Từ Kha đã ôm chậu hoa vào lòng chứ không phải là đơn giản ngắm nhìn nữa.

Thấy người khác vào phòng mình Từ Kha ngay lập tức tăng mức độ đề phòng cảnh giác của mình lên, đưa mắt nhìn những người vào phòng giống như một con thú hoang nhìn kẻ ngoại lai xâm nhập lãnh địa của mình.



Lý Khanh thấy vậy thì hơi e ngại mà nhìn sang nàng "Cái này..." mới nói tới đây hắn đã thấy được ánh mắt nàng đang nhìn về phía Từ Kha vô cùng lạnh, nên hắn vô tức im bật loại ánh mắt này chính là ánh mắt của thợ săn khi ngắm đến con mòi.

"Lý Khanh, giúp ta đánh ngất hắn" nàng không nhìn hắn mà cứ dán chặt ánh mắt vào Từ Kha đang ngồi ở đó.

Nghe vậy hắn lập tức tiếng lại gần Từ Kha muốn ra tay động thủ nhưng Từ Kha lúc này một tay ôm chặt chậu hoa một tay dùng để phản kháng.

Từ lão gia thấy vậy thì muốn tiếng lên giúp đở nhưng lại bị đẩy lui ra xa, lúc này ông chỉ đành ra lệnh cho mấy người hầu tiếng lên giữ Từ Kha lại để Lý Khanh đánh ngất.

Do quá nhiều người nên dù Từ Kha có muốn phản kháng cũng không có khả năng nên bị Lý Khanh đánh ngất. Nhưng dù đã ngất vẫn ôm chặt chậu hoa trên tay.

Nàng lúc này tiếng đến ôm chậu hoa bỏ sang một bên rồi lệnh cho người mang Từ Kha quay về giường.

Người vừa được đặt xuống Từ phu nhân đã lao đến ôm lấy mà khóc đến tê tâm liệt phế, nàng thấy vậy cũng mặc kệ mà gọi Thu nhi đưa cho mình hợp chu sa cùng một con dao.

Cầm hai thứ đó trên tay nàng mới thông thả đi đến trước mặt Từ đại nhân mà cười "Từ đại nhân phiền ngài cho ta xin chút máu"

Từ đại nhân dù khôbg biết nàng không muốn làm gì nhưng vẫn cầm lấy con dao nàng đưa rachh một đường trên ngón tay của mình để máu chảy ra nhỉu vào vên trong hợp chu sa.

Sau khi thấy đã đủ nàng lại tiếp tục đi đến trước giường chổ Từ phu nhân đang khóc mà tiếp tục xin một ít máu, Từ phu nhân cũng không ngại mà cho nàng.

Nàng lúc này nhìn mấy nô tài ở trong phòng thì lên tiếng đuổi người" Các ngươi ra ngoài hết đi, khi nào được gọi thì vào"

Đám nô tài nghe vậy thì có chút do dự mà nhìn lão gia nhà mình, ông cũng hơi gật đầu bảo bọn họ cứ ra ngoài.

Sau khi cửa phòng được đóng lại, Thu nhi lập tức đưa cho nàng một cây bút long để hòa tan máu và chu sa vào nhau. Chu sa từ xưa đến nay thường dùng để vẽ bùa chú nay lại chộn thêm máu phụ mẫu của Từ Kha nên công dụng với hắn vô cùng lớn.



Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thấy mặt trời đã chuẩn bị lên nên cũng không muốn kéo thêm thời gian nữa.

"Từ phu nhân phiền tránh qua một bên" lời nàng vừa nói xong Hoa nhi đã đi qua đở ngươi đứng dậy đi ra phía xa khổi giường.

Từ lão gia nhịn không được mà lên tiếng "Vương phi, người định làm gì?"

Nàng hơi cười nhìn ông "Từ đại nhân đã thấy thuật sỉ giang hồ vẻ bùa chú bao giờ chưa?"

Nói rồi nàng nhìn Lý Khanh đang đứng một bên nhìn nàng "Chàng nhìn ta làm gì? Mau đến giúp ta lột đồ hắn ra?"

Lý Khanh vừa nghe đến việc phải lột đồ Từ Kha ngay trước mặt nàng liền cảm thấy có chút chua, phải biết nàng còn chưa nhìn thấy cơ thể hắn lần nào vậy mà nay lại nhìn cơ thể của kẻ khác.

Dù rất chua nhưng hắn phải làm vì đây là chuyện có liên quan đến tính mạng huynh đệ hắn, chuyện này cũng vì cứu người mà thôi.

Hắn nhanh tróng tiêng lại giường dơ tay ra mà hành động nàng đứng một bên liền không quên nhắc nhở "Chỉ cần cởi từ phần ngực đến bụng là đủ rồi"

Đợi hắn cởi xong nàng liền tiếng đến ngồi bên mép giường, bắt đầu cầm bút vẻ lung tung trên người hắn từng vết đỏ cứ theo đường bút nàng hiện ra Lý Khanh đứng bên cạnh nhìn có chút ngu hắn không biết nàng đây là đang viết chử hay là đang vẽ thứ gì đó.

Phu thê Từ gia cũng đến gần mà nhìn thử bọn họ cũng nhìn không ra, đường nét lằn ngoằn chồng chất lên nhau chật kính từ ngực kéo dài đến tận bụng, từ đầu đến cuối bọn họ cố liên tưởng đến thứ nàng vẻ nhưng đáng tiếc là không ra.

Vốn bọn họ còn muốn nhìn và nghiên cứu thêm chút nữa nhưng đến khi nàng nhấc bút hoàng thành thì ngay lập tức từng đường nét mà nàng vẻ ra hơi sáng lên mờ dần rồi biến mất.

Lúc này đây phu thê Từ gia và cả Lý Khanh đều không tin vào những gì bản thân vừa thấy, bọn họ phải chóp mắt mấy lần mới có thể tin những gì mình thấy không phải là ảo giác.

Nàng thấy bọn họ ngạc nhiên như vậy cũng không có gì khác lạ, dù sao thì chuyện này chẳng phải ai cũng sẻ chấp nhận được.