Công Khai

Chương 31



Tần Mang đè mũ Bucket thấp xuống, xoay người đi ra ngoài: “Trở về thôi.”

Mạnh Thính nhăn mặt đưa màn hình điện thoại cho cô xem: “Muộn rồi.”

Tiểu Đồng đi đỗ xe, suýt chút nữa đụng phải đám săn ảnh. Nhưng trước đó bọn họ cũng sớm phát hiện có một ít đang mai phục ở cửa vào, chờ Tần Mang đi ra rơi vào bẫy.

Rốt cuối là ai dám tiết lộ hành trình của cô! Thì mới có thể biết rõ ràng địa điểm ở đây mà chặn cô lại chứ!

Cũng quá trùng hợp rồi.

Nhưng bây giờ không có thời gian để nghĩ những điều này.

Nhìn thấy đám săn ảnh trong đó sắp chú ý đến cô, Tần Mang đang chuẩn bị định đi lên tầng xem xem có thể đi ra bằng cửa sau hay không.

Bọn họ đang đứng cạnh một cái cột gỗ, phần lớn thân hình đều được che chắn lại, nhưng nếu đi khỏi vị trí này chắc chắn sẽ bị các tay săn ảnh chú ý đến.

Dù sao thì cô vẫn đang đeo khẩu trang, lại còn đội mũ nữa.

Trong hội quán vào đêm khuya, vẻ ngoài không trang điểm lộng lẫy này của cô dường như muốn nói với mọi người, mặt mộc thì không đáng để gặp người ư.

Tần Mang nhẹ nhàng thở ra một hơi, liếc nhìn khu vực riêng tư trên tầng ba. Đó là khu vực VIP, người bình thường không thể vào được. Cô cởi chiếc mũ lưỡi trai ném cho Mạnh Thính, thả mái tóc dài xuống và thì thầm vào tai anh ta nói vài câu.

Mạnh Thính gật đầu đồng ý.

Vài giây sau.

Hai tay săn cảnh nhìn thấy một thân hình uyển chuyển duyên dáng từ cây cột hoa lệ phía ngoài cửa bước ra, vừa tự nhiên vừa hào phóng mà đi về phía cầu thang lên tầng ba cách đó không xa. Họ nhìn qua nhìn lại hai lần. Nhưng lại cảm thấy không giống cho lắm. 

Bình thường nữ minh tinh một khi xuất hiện trước mặt công chúng chẳng phải đều luôn được bảo vệ chặt chẽ kín mít sao.

“Đại…tiểu thư!”

Lúc này, Cố Kỳ Ương không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, dựa vào lan can, chậm rãi hô lên.

Tần Mang mắng thầm trong lòng. Sợ anh ta sẽ đột ngột gọi tên mình.

Một bên vừa gõ tin nhắn trên wechat, một bên vừa tăng tốc nhanh chóng đi lên tầng.

Ngay khi cô vừa bước nhanh chân, phóng viên đã nhạy bén mà cảm nhận được có gì đó không thích hợp. Hai người liếc nhìn nhau. Hình như là đoán ra được cái gì đó.

Bọn họ vội vàng xông tới: “Đó là Tần Mang sao?”

Đúng lúc này, đám săn ảnh bên ngoài cũng đột nhiên xông vào.

Người giữ cửa thậm chí còn không phản ứng lại kịp.

Nhân viên bảo vệ cũng đuổi theo sau bọn họ.

Cố Kỳ Ương cứ như vậy mà đứng trên cầu thang đợi cô, Tần Mang cũng không thèm nhìn anh ta một cái mà trực tiếp chạy vụt qua người anh ta.

Cứ như thể cô không hề quen biết anh ta vậy. Cố Kỳ Ương cũng không ngốc. Khi nhìn thấy nhóm người phía sau cô, anh ta cũng nhận ra được điều gì đó.

Cũng giả vờ không quen biết cô, còn bày ra dáng vẻ lười biếng giúp cô một tay chặn đám phóng viên lại: “Các người chạy theo ai đấy?”

“Không biết đây là đâu à?”

Đám săn ảnh đã theo dõi Tần Mang rất lâu, khó khăn lắm mới tìm được bước đột phá, cuộc hôn nhân bí mật của tiểu hoa đán đang hot này chắc chắn sẽ là một tin tức lớn.

Cùng lắm thì có thể sẽ bị đuổi ra ngoài. Nhưng nếu lấy được tin tức trọng đại này, thì cả đời này bọn họ cũng chẳng phải lo lắng nữa rồi!

Tần Mang đã từng đến đây, cô vốn định tìm một phòng trống nào đó trốn tạm vào, sau đó để Mạnh Thính tìm người phụ trách hội quán tới đây đuổi hết đám săn ảnh đó đi.

Nào ngờ.

Kế hoạch đã định vốn không thể theo kịp những thay đổi khó lường.

Cánh cửa phòng bao cuối chỗ ngoặt đột nhiên mở ra, Tần Mang ngước mắt lên, trực tiếp va vào đôi mắt xanh xám quen thuộc đó.

Mắt cô sáng lên. Cả người lao về phía trước.

“Chồng ơi ~~!”

“Cứu mạng!!”

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô thuận tay kéo áo vest của anh ra. Vùi cả khuôn mặt bé bằng lòng bàn tay của mình vào đó. Mái tóc mềm mượt còn lại đang đung đưa giữa không trung cũng theo động tác vừa rồi của cô mà rũ xuống, che đi vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Bởi vì lần này đến tham gia party, nên Tần Mang từ nhỏ đã quen với tiệc tùng cũng đã thay lễ phục. Bộ váy thiết kế ôm sát eo, một tay cũng có thể ôm hết nên toàn bộ phần thân trên đều có thể được áo vest bao bọc hoàn toàn.

Cổ tay thon dài của cô dọc theo áo sơ mi đen quấn quanh lên cần cổ của người đàn ông, nhón chân ghé vào tai anh nhỏ giọng ra lệnh: “Dùng áo vest ôm chặt em.”

Hạ Linh Tễ nghĩ đến những cuộc điện thoại liên tiếp không nhấc máy kia. Đôi mắt lạnh lùng như nhuốm mực của anh hạ xuống, dừng trên chiếc cổ thon gầy yếu ớt của cô.

Còn trắng hơn cả tuyết đầu mùa.

Tần Mang không để ý tới cảm xúc của Hạ Linh Tễ, sau khi ra lệnh xong, lặng lẽ mà vùi cả người vào trong ngực anh, lại một lần nữa giấu mình đi.

Toàn bộ tâm trí cô lúc này chính là. 

Nhất định không được để bọn họ phát hiện ra.

Cho dù là bị phát hiện, cũng tuyệt đối không thể là thân phận cô vợ thứ năm của Cố Kỳ Ương! Nếu vậy, cô có thể tức giận đến mức trực tiếp công khai tin tức mình đã kết hôn với Hạ Linh Tễ.

Lúc này.

Phía sau cô là một nhóm phóng viên mang theo những ống kính dài, hét lên: “Cô ấy ở đây!”

“Nhanh lên, có phải là Tần Mang không?”

“Có phải hay không?!!!!!”

“Tôi vừa mới nhìn thấy trợ lý của cô ấy ở bên ngoài, chắc chắn là cô ấy!”

Cố Kỳ Ương vẫn ung dung đi theo bọn họ: “Các người đuổi theo nữ minh tinh làm gì, phỏng vấn tôi đây này, ngày mai bổn công tử đây sẽ kết hôn.”

“Các người không muốn lấy được tin tức mới nhất sao?”

Một phóng viên nào đó nói: “Cố công tử, ngài đã kết hôn bốn lần rồi, cư dân mạng không còn quan tâm tới lần thứ năm kết hôn của anh nữa đâu.”

Cố Kỳ Ương: “…..”

Đã hiểu được.

Nhưng thế thì làm sao? Kết hôn lần thứ năm thì không còn giá trị để phỏng vấn nữa à? Anh ta không phải là hoa hoa công tử nổi tiếng nhất giới giải trí sao?

……….

Giây tiếp theo.

Cả nhóm người chợt dừng lại. Tất cả bọn họ đều nhìn người đàn ông đứng ở cuối hành lang, và—người phụ nữ mặc bộ váy đỏ mà bọn họ vừa truy đuổi.

Nguyễn Kỳ Chước và những người khác cũng ngơ ra. Tất cả đều nhìn về phía người đàn ông điềm tĩnh và lãnh đạm đang đứng phía trước.

“Hạ Hạ Hạ Hạ—Hạ tổng?!”

Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Hạ Linh Tễ quét qua bọn họ, giọng nói lạnh lẽo: “Người của tôi.”

“Muốn chụp sao?”

Các tay săn ảnh nhìn nhau, im lặng hạ máy ảnh đang giơ cao của mình xuống.

Ai dám chụp vị này.

Sợ là sống quá lâu rồi chăng.

Truyền thuyết về vị này vẫn còn được lưu truyền trong giới truyền thông. Vậy nên các tay săn ảnh nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi.

Ngay sau đó, bọn họ thấy anh thong thả nới lỏng khuy tay áo, trước mặt một đám người, trực tiếp bế người phụ nữ đang vùi trong ngực mình lên. Để mặc cô túm chặt áo anh không buông, rồi đi về phía tầng bốn.

Cứ như không thèm nhìn đến bọn họ vậy.

Đôi chân tinh tế xinh đẹp của người phụ nữ khẽ đung đưa giữa không trung. Lộ ra một vòng cung duyên dáng mỹ lệ.

Bọn họ không dám chụp, càng không dám nhìn.

Nguyễn Kỳ Chước yên tĩnh ở phía sau đám người, lúc này cũng lên tiếng phá vỡ yên tĩnh: “Kia là….chị dâu?”

“Không thì sao?”

Một người khác trợn mắt nhìn anh ta.

Chị dâu?

Người có thể được những vị nhân vật tai to mặt lớn này gọi là chị dâu, vậy đó chính là Hạ phu nhân trong truyền thuyết rồi.

Các tay săn ảnh nhìn nhau. Vậy còn Tần Mang đâu?

Không phải có người nói chắc chắn tối nay Tần Mang sẽ tới đây sao?

Đều là những người cùng giới với nhau, đám người Nguyễn Kỳ Chước đã gặp qua Cố Kỳ Ương rồi nên đương nhiên có chút quen biết.

Ánh mắt Cố Kỳ Ương lần lượt lướt qua bọn họ, mỉm cười mời: “Cố mỗ hôm nay tổ chức tiệc độc thân, không biết các cậu có hứng thú đến tham gia cùng?”

“Aiya.”

“Cố công tử thật là may mắn, lần này lại cưới được nữ minh tinh nhà nào thế?”

Mọi người đều biết, Cố Kỳ Ương rất thích kết hôn với những nữ minh tinh trong giới giải trí.

4 lần kết hôn trước cũng đều là nữ minh tinh.

Vậy nên liền mặc định lần thứ năm này cũng sẽ là như vậy.

Đám săn ảnh chợt nhận ra điều gì đó.

Cái vị mà vừa nãy bị Hạ tổng ôm đi chắc chắn không phải Tần Mang, mọi người đều nói, vị kia chính là Hạ phu nhân được Hạ tổng bảo vệ rất tốt.

Vậy nên—

Chẳng lẽ Tần Mang đã sớm đến rồi?

Cô ấy thực sự là vợ thứ năm của Cố Kỳ Ương?

Không ngờ được Cố Kỳ Ương lại xua xua tay: “Lần này là người ngoài vòng, hôn lễ ngày mai, các người có tới không?”

Giọng nói trào phúng.

Lần hỏi này chính là hỏi đám săn ảnh.

Trước khi đợi được câu trả lời của bọn họ, thì người quản lý đã đem theo bảo vệ đến muộn.

“Xin lỗi, thật xin lỗi, đã làm ảnh hưởng đến nhã hứng của các vị—”

Quản lý không ngờ rằng anh ta chỉ vừa ra ngoài vài phút thôi, vậy mà lại mắc phải một sai lầm lớn như vậy.

Vậy mà người bị làm phiền chính là Hạ tổng nha!

Nguyễn Kỳ Chước vừa rồi vẫn còn đang cười, nhưng khi nhìn thấy những nhân viên bảo vệ đi tới, anh ta lập tức lạnh mặt xuống, lạnh lùng nói: “Mời đến đồn cảnh sát đi, mời cảnh sát dạy cho những kẻ này vài tiết đạo đức.”

Đám săn ảnh vốn đang định rời đi: “????”

Cái gì?

Sao đột nhiên lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy?

Với tư cách là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của anh Hạ, Nguyễn Kỳ Chước tất nhiên cũng là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của chị dâu rồi, nên đương nhiên anh ta muốn báo thù!

Anh ta tuyệt đối không phải vì chuẩn bị ngày mai đi tranh công với anh Hạ! Lôi kéo đầu tư đâu!

Trên tầng bốn có phòng nghỉ độc quyền của Hạ Linh Tễ.

Tần Mang chui ra từ trong ngực Hạ Linh Tễ, lộ ra đôi mắt xinh đẹp long lanh: “Dọa chết em rồi.”

“May mà gặp được anh.”

“Ừm.”

“Nếu như không gặp được, sợ rằng bà Hạ có lẽ đã quên mất mình còn có một người….chồng.”

Hạ Linh Tễ thản nhiên tùy ý ném chiếc áo vest của mình lên trên ghế sofa. Anh từng bước, từng bước tới gần Tần Mang.

Trong phòng không có bật đèn.

Tần Mang mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt xanh xám của người đàn ông lúc này dường như tràn ngập sự lạnh lùng. Dù sao thì cũng đã là “bạn giường” đã lâu, cô ít nhiều cũng có thể nhận ra rằng tâm trạng lúc này của Hạ Linh Tễ có gì đó không ổn.

Chuông báo động trong đầu chợt reo lên. Nguy hiểm! Nguy hiểm! CPU trong não cô vận động hết công suất thì cũng không nghĩ ra mình đã đắc tội gì đến anh.

Bị anh ép đến mép ghế sofa. Đầu gối cô khụy xuống, mất đà ngồi luôn lên ghế sofa.

Tư thế này càng thuận tiện hơn cho Hạ Linh Tễ. Đôi môi mỏng khẽ hé: “Đúng là quý nhân hay quên, Hạ mỗ hiểu.”

Tần Mang: “….”

Nhìn dáng vẻ của anh không giống hiểu lắm đâu.

Cô mấp máy miệng, không khỏi ngây thơ hỏi lại: “Em đắc tội anh chỗ nào?”

“Làm gì mà hung dữ như vậy?”

Hung dữ?

Hạ Linh Tễ cười lạnh một tiếng.

Kẻ lừa đảo, còn không quên ăn vạ lại anh.

Ánh mắt người đàn ông rơi vào nốt ruồi chu sa trên chóp mũi trắng như tuyết của cô. Nó khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô trông hết sức ngây thơ, hết sức biết lừa người khác.

“Như vậy đã hung dữ rồi sao?”

“Nếu thế này thì sao?”

“!!!!!”

Tần Mang nằm ngửa trên ghế sofa, trong ánh mắt tràn đầy đau đớn khẽ lấp lánh ánh nước.

“Khóc cái gì?”

Dưới ánh sáng rực rỡ, hàng mi dài cong vút của cô gái vương vài giọt nước mắt, như đang phản chiếu ánh sáng.

Lòng bàn tay có vết chai mỏng của người đàn ông chậm rãi lướt qua khóe mắt vừa mỏng manh và dịu dàng của cô—

“Còn không phải vì anh—-”

Đúng lúc Tần Mang còn tưởng anh đang định lau nước mắt cho mình.

Thì khoảnh khắc tiếp theo.

Anh chợt cúi người xuống. Đôi môi lạnh áp lên hàng mi đang run rẩy của cô, rất nhẹ nhàng nhưng lại phảng phất mang theo vài phần thành kính.

Trong chớp mắt, như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ lan xuống theo vị trí da thịt tiếp xúc, trực tiếp đánh thẳng vào tim cô. Tần Mang còn chưa kịp nói xong đột nhiên im bặt, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một chút mơ hồ mê hoặc.

Cô không hiểu rõ loại cảm xúc này. Theo bản năng cô đưa tay lên và chạm vào trái tim mình. 

Nhưng không đợi cô kịp hiểu ra. Thì Hạ Linh Tễ căn bản không có cô thời gian để phản ứng lại.

Đau—-

Cực kỳ đau.

Tần Mang dùng móng tay dài tóm lấy anh kéo lên.

“Hạ Linh Tễ!”

“Anh bị điên à?”

Rất nhanh, Tần Mang đã không thể nói ra được gì nữa.

Trong phòng VIP của hội quán, chỉ có vài chiếc ghế sofa bằng da thật. Hạ Linh Tễ sợ cô bị bẩn. Còn đặc biệt dùng áo vest để lót sau vòng eo tinh tế của cô.

Trắng đen giao thoa, kết hợp cùng màu đỏ diễm lệ, trong bóng đêm tạo nên khung cảnh kết sức kiều diễm.

Tần Mang khóc lóc thảm thiết.

Thật sự đau chết mất.

Hôm nay cô mới biết, lúc trước Hạ Linh Tễ đã bao dung, dịu dàng với cô bao nhiêu.

3 tiếng sau, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ kính cũng đã tắt rất nhiều. Chỉ còn một vài cái đang le lói.

Tần Mang cảm giác mình giống như nàng tiên cá đang mắc cạn. Còn là loại bị phủ một tầng ớt rồi mới phơi khô. Vừa cay vừa đau đớn.

Nghe thấy Hạ Linh Tễ trầm giọng lạnh lạnh nói: “Tần Mang.”

Tần Mang – người đã không còn cảm xúc gì: “Làm sao?”

“Chúng ta là vợ chồng.”

“Nếu không phải vợ chồng, lúc này em đã báo cảnh sát rồi!” Tần Mang trước nay chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, ngữ khí cực kỳ không tốt, sau đó giọng điệu không tự giác được kéo dài, càng giống như làm nũng hơn.

“Chúng ta không phải là vợ chồng giả.”

“….”

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Giọng nói của người đàn ông có chút trầm thấp, đôi môi mỏng khẽ nói lời ít ý nhiều: “Không ly thân.”

Hàng mi ẩm ướt của Tần Mang nhướng lên: “Khi nào em nói muốn….ở riêng chứ?”

Dáng người thon dài của Hạ Linh Tễ đứng trước cửa sổ sát đất, phía sau là màn đêm đen tối như vực thẳm, như thể ngay sau đó nó sẽ nuốt chửng mọi thứ vậy. Nhưng Hạ Linh Tễ lại che chắn ở trước mặt cô. Nên Tần Mang không cảm thấy sợ hãi một chút nào.

Hạ Linh Tễ bình tĩnh cụp mắt xuống. Rõ ràng là tư thế từ trên cao nhìn xuống, nhưng ngược lại Tần Mang lại không hề cảm thấy chút áp lực nào, đôi môi đỏ không khỏi khẽ cong lên.

Lần này giọng điệu đặc biệt cố ý kéo dài, như được ngâm trong mật. Cổ tay thon dài như ngọc vươn ra từ trong chăn mỏng, câu lấy đầu ngón tay đang buông thõng của người đàn ông, cố ý nói: “Sao vậy, mùa đông sắp đến rồi, anh muốn tiểu kiều thê làm ấm giường sao?”

Hạ Linh Tễ tránh đi đầu ngón tay của cô, thay vào đó, anh nhẹ nhàng nhéo cằm dưới của cô. Động tác của anh vẫn ung dung trước sau như một, như thể đang ban ân, cúi cả người xuống rè rặt hôn lên môi cô: “Bà Hạ.”

“Hạ mỗ đang thực hiện các quyền lợi hợp pháp của mình.”

Trước cả quyền lợi hợp pháp của tiểu kiều thê làm ấm giường.

Hai vợ chồng rời khỏi hội quán Vân Lan, thậm chí cũng không về trang viên Hoàn Hồ.

Vì Tần Mang cứ luôn kêu đau. Không phải giống như đang làm nũng. Mà thật sự rất đau.

4 giờ sáng, ban đêm của Thâm Thành vẫn tối đen như mực, gió se se lạnh. 

Chiếc Pullman chạy qua vụt qua đám lá rơi rải rác bên đường, đi thẳng đến bệnh viện tư nhân nhà họ Hạ.

Miệng vết thương bị xé rách. Lại nghiêm trọng hơn một chút, có thể phải phẫu thuật và khâu vết thương.

Bác sĩ là chuyên gia khoa Sản, bà đã gặp qua vô số những trường hợp tương tự, nhưng phần lớn đều là những vết rách nghiêm trọng khi sinh nở tự nhiên, còn bình thường thì điều này rất hiếm gặp. Nhưng nó cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Bà vẫn bình tĩnh kê đơn thuốc: “Sau này vợ chồng trẻ nên chú ý hơn về phương diện này nhé.”

“Kích cỡ không thích hợp, thì phần dạo đầu phải làm chuẩn bị kỹ lưỡng một chút.”

“Được rồi, đi lấy thuốc đi, nhớ bôi ba lần một ngày.”

Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của bác sĩ, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của Tần Mang bất lực vùi cả người mình vào ngực Hạ Linh Tễ.

Hạ Linh Tễ: “Tần….”

“Đừng nói nữa, em chết rồi.”

Bác sĩ cuối cùng cũng nhắc nhở: “Trước khi miệng vết thương lành hẳn, tạm thời không được quan hệ….”

Sắc mặt Hạ Linh Tễ bình tĩnh hỏi: “Phải mất bao lâu thì mới có thể hồi phục bình thường?”

Bác sĩ có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông lại phóng khoáng ở phương diện này như vậy: “Hơn một tuần.”

“Cảm ơn.”

Tần Mang: “…..”

Muốn chửi người.

Nhưng không biết nên bắt đầu chửi từ đâu.

Đồ chó này không biết xấu hổ sao!

————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu sư tử: Không nhìn thấy tôi! Không nhìn thấy tôi! Không nhìn thấy tôi!