Khi trở về trang viên Hoàn Hồ, đã gần 5 giờ sáng, trời vẫn còn chưa sáng hẳn.
Cả đường đi Tần Mang đều dùng chiếc chăn nhỏ trong xe trùm kín mặt. Không có ý gì khác. Đơn giản là không còn mặt mũi gặp người.
Trong phòng ngủ chính, sau khi Hạ Linh Tễ tắm xong liền nhìn thấy Tần Mang vẫn như không có xương nằm dài trên ghế sofa, tấm chăn mỏng che kín lại khuôn mặt, bất động.
Người đàn ông tùy ý khoác lên người bộ áo ngủ, mái tóc ngắn chưa kịp sấy khô vẫn còn đang nhỏ từng giọt nước.
Một giọt, lại một giọt.
Dọc theo chuyển động của yết hầu, một đường uốn lượn rơi xuống.
Dưới khung cảnh màn đêm đang dần bị ánh sáng chiếm lấy. Nó giống như một nguy cơ đang tiềm ẩn.
Nhưng anh không để trong lòng, bước tới nhấc chiếc chăn mỏng lên: “Bà Hạ, đây là…..xấu hổ và tức giận đến mức tự ngộp chết chính mình sao.”
Tần Mang dùng những đầu ngón tay tinh tế che mặt lại. Xoay người đưa lưng về phía anh.
Có lẽ do trùm kín trong tối quá lâu, nên khuôn mặt trắng như tuyết ban đầu của cô gái đã nhuốm một màu hồng phấn, đến cả hai tai cũng như vậy.
Dáng người lả lướt duyên dáng cuộn tròn, càng làm tăng thêm dáng vẻ bất lực đáng thương của cô.
Hạ Linh Tễ tiến lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ cô. Hơi ấm ẩm ướt dọc theo đầu ngón tay chạm tới cần cổ có chút mát lạnh. Hiếm khi sinh ra vài phần thương tiếc.
“Còn đau không?”
“Đau, đau chết mất!”
Tần Mang cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Cô vỗ “bang” một cái vào mu bàn tay anh, trong đôi mắt ửng đỏ dường như bùng lên hai ngọn lửa nhỏ: “Ai bảo anh không chuẩn bị kỹ màn dạo đầu.”
“Dùng thanh sắt nóng đỏ đâm anh suốt 2 tiếng để anh cảm nhận được nỗi đau mà em đang chịu đựng nhé?”
Cái ẩn dụ này.
Khiến Hạ Linh Tễ không tức giận được mà bật cười, cúi người bế cô từ ghế sofa lên, bình tĩnh nói: “Nhịn mấy tháng, có chút không khống chế được.”
“Xin lỗi em.”
Lời xin lỗi đột ngột khiến những lời mắng chửi của Tần Mang bị nghẹn lại, cố gắng nuốt trở lại.
Lúc này cứ cứng đờ như vậy, đã được anh bế vào phòng tắm.
Từ từ?
Tần Mang đột nhiên phản ứng lại, anh đây là có ý gì?
Nhịn mấy tháng, có chút không khống chế được?
Nói qua nói lại vẫn là lỗi của cô?
Trước khi cô kịp nghĩ ra câu phản bác sắc bén mà vẫn duyên dáng thì bỗng nhiên, vòi hoa sen được bật lên, làn nước ấm áp rơi xuống, Tần Mang nhắm chặt hai mắt lại.
“Mấy ngày sắp tới đừng tắm bồn, tránh bị nhiễm trùng.”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền qua làn nước, lại có thêm chút dịu dàng ôn nhu không thể giải thích được.
Lăn lộn cả ngày, Tần Mang cũng mệt mỏi.
Lúc tắm, cô suýt thì ngủ quên trong lòng anh.
May mà Hạ Linh Tễ có thể giữ vững cả người cô bằng một tay, cũng không cản trở việc cô tắm rửa.
Tần Mang có thể tự tin mà nói, nếu đêm nay không phải cô bị anh lăn lộn lâu như vậy, thì lúc này chắc chắn cô đã ngủ rồi.
Tần Mang buồn ngủ đến mức chỉ cần có thể vừa nằm xuống là có thể ngủ được ngay, nhưng nào ngờ—-
Hạ Linh Tễ không quên phải bôi thuốc cho cô.
Một mùi thuốc thoang thoảng tràn ngập trong không khí, mang theo hương vị mát lạnh sảng khoái.
Thể chất của Tần Mang vốn dĩ đã nóng, bất kể chỗ nào cũng đều như vậy. Đột nhiên gặp phải thuốc mỡ mát lạnh. Cô tỉnh táo lại ngay lập tức, theo phản xạ có điều kiện mà duỗi chân đạp một phát.
Giây tiếp theo, Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng mà nắm lấy mắt cá chân tinh tế mảnh khảnh của cô.
Xương ngón tay thon dài, trắng lạnh của người đàn ông nhìn có vẻ cao quý nhưng lại mang theo một cảm giác uy hiếm khó có thể chống cự được, như thể chỉ cần nhéo nhẹ một cái, liền có thể dễ dàng nghiền nát cổ chân cô.
Cực kỳ đẹp.
Cũng cực kỳ nguy hiểm.
“Đừng động.”
“Sắp bôi xong rồi.”
Dưới ngọn đèn tường mờ nhạt.
Tần Mang vùi cả mặt vào gối, thanh âm lẩm bẩm: “Anh có thể nhanh chút được không.”
Càng chậm càng khó chịu hơn—
Hạ Linh Tễ bình tĩnh nói: “Thả lỏng.”
Tần Mang cắn môi dưới, nhịn ý định muốn đá vào mặt anh xuống: “…..”
Đồ chó này! Phiền chết mất!
Nếu ngày nào cũng phải bôi thuốc thế này, cô có thể—–
Tần Mang còn chưa kịp suy nghĩ lâu, Hạ Linh Tễ đã ung dung mà đứng lên: “Một ngày hai lần, sáng mai, lại bôi cho em thêm lần nữa.”
Tần Mang: Aaaaaa, cái loại tra tấn này một ngày phải chịu những hai lần!!!
Sau khi bôi thuốc xong.
Hạ Linh Tễ kéo chiếc váy ngủ ren màu xanh bạc hà của cô ra, giọng nói bình tĩnh không chút nghi ngờ: “Đêm nay đừng mặc nữa.”
“Sẽ ma sát làm xước da.”
Ngay cả chiếc váy ngủ bằng ren cũng bị anh ném lên kệ, ngoài tầm với của Tần Mang.
“Dù sao thì em ngủ đến nửa đêm cũng sẽ tự mình cởi ném ra ngoài thôi.”
Tần Mang nhìn chằm chằm vào chiếc váy xanh bạc hà.
Vật lộn lâu như vậy, Hạ Linh Tễ cũng buồn ngủ. Anh gõ mấy chữ gửi tin nhắn cho thư ký Tùng, hoãn lại cuộc họp buổi sáng, sau đó liền vén chăn lên nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Hàng lông mày đẹp như điêu khắc lúc này cũng nhuốm một vẻ mệt mỏi không khó để nhận ra. Tác dụng của mấy ly rượu mạnh kia cuối cùng cũng bắt đầu dâng lên. Anh dùng ngón tay xoa xoa ấn đường rồi vươn tay tắt ngọn đèn cuối cùng trong phòng.
Căn phòng rộng lớn chìm vào một mảng yên tĩnh và tối đen. Những tấm rèm dày và kín gió cũng che khuất bầu trời dần sáng lên bên ngoài.
Càng là lúc này, lẽ là càng là thời điểm dễ chìm sâu vào giấc ngủ nhất.
Nhưng sau khi nằm lại trên giường, Tần Mang trằn trọc mãi cũng không thể ngủ được: “…..”
Cái loại cảm giác này lúc tỉnh lại thật sự rất rất kỳ lạ.
10 phút sau, cô vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Hạ Linh Tễ thì sắp bước vào giấc ngủ sâu.
Tần Mang quay đầu sang nhìn góc nghiêng đang ngủ say của anh, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, đưa tay chạm khẽ vào lông mi anh. Là một người đàn ông trưởng thành, lông mi dài như vậy thì có tác dụng gì chứ!
“Đừng nghịch.”
Giọng nói của Hạ Linh Tễ có chút khàn khàn từ tính, nắm lấy cổ tay nghịch ngợm của cô trong tay.
“Em không ngủ được.”
“Anh đi lấy váy ngủ lại đây đi.”
Tần Mang lười đứng lên, lại chọc anh một cái: “Em không quen.”
“Không mặc em không cảm thấy an toàn.”
Thấy anh vẫn không nhúc nhích. Lại chọc một cái, chọc một cái.
“Đi lấy đi.”
“Chồng ~”
Hạ Linh Tễ không chống cự được sự nũng nịu của cô, nhắm mắt lại, thuận tay cởi áo trên người mình xuống mặc lên người Tần Mang. Động tác lưu loát liền mạch, không một chút dư thừa.
Sau đó, cánh tay thon dài ôm lấy người, khống chế cô ở trong ngực, không cho cô cơ hội động đậy nghịch ngợm nữa.
“Như vậy là có thể ngủ rồi chứ?”
Chiếc áo mặc trên người vẫn còn mang theo hơi ấm của cơ thể người đàn ông. Lúc này đang treo lỏng lẻo trên chiếc eo tinh tế của cô, bên trên và bên dưới vẫn hoàn toàn trống rỗng.
(Thiên Thiên: giải thích 1 chút cảnh này, ý là anh Tễ cởi áo ngủ ra và chùm lên người chị Mang, chứ ko phải mặc hẳn vào người, xong anh vòng tay ôm lấy người chị, thì áo sẽ chỉ cố định ở chỗ tay anh ôm, còn bên trên và dưới đâu có gì cố định đâu =)))
Tần Mang ngơ ngác.
????
Còn có thể mặc thế này à??
Trọng điểm là!
Tần Mang kéo áo ngủ mềm mại của anh che chắn bên trên, cũng không dám nhìn xuống dưới.
Cái đồ chó này! Không biết xấu hổ!
“Hạ Linh Tễ, anh—”
“Không ngủ?”
Trong khung cảnh tối đen, người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt xanh xám u ám lại sâu thẳm, như một vòng xoáy vừa hung hãn vừa tràn đầy tính xâm lược.
Tần Mang còn đang chuẩn bị nhảy dựng lên. Chợt ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Em ngủ luôn đây.”
Nên hèn thì phải hèn. Nếu không người xui xẻo nhất định sẽ là cô.
Hạ Linh Tễ, cái đồ chó này một khi tức giận lên, không có gì mà anh không thể làm được.
……
Sáng sớm Tần Mang đã bị Phó Diên gọi điện liên hoàn đánh thức.
“Tối qua em đi đâu?”
“Có bị chụp lại không?”
“Bây giờ đang ở đâu?”
Bị hỏi 3 câu liên tiếp khiến Tần Mang ngơ ngác, phải mất 3 giây mới phản ứng lại kịp.
Cô nhìn bốn phía xung quanh. Phong cách thiết kế quen thuộc và lộng lẫy, chính là phòng ngủ chính của trang viên Hoàn Hồ.
Cô đột nhiên ngồi bật dậy, sau có cảm nhận được một cơn đau nhói, không nhịn được phát ra một tiếng kêu khẽ.
Thôi xong rồi, toang rồi.
Chắc chắn đám chó săn đang mai phục ở căn hộ trung tâm thành phố của cô đã biết tối qua cô không về nhà!
Tối qua vì quá xấu hổ nên liền quên mất chuyện này.
Không đợi cô kịp trả lời.
Thì từ phía sau lưng có một bàn tay của người đàn ông vươn ra cầm lấy điện thoại của cô: “Ở chỗ tôi.”
Phó Diên đột ngột dừng lại. Im lặng vài giây, mới khéo léo nói: “Hạ tổng.”
“Lúc này Tần Mang không thích hợp ở cùng chỗ với ngài.”
Hạ Linh Tễ đứng ở cạnh giường, đã thay một bộ vest lịch sự trang trọng, như thể ngay sau đó anh phải tham gia một cuộc họp quan trọng vậy.
Vừa lịch sự tao nhã, vừa thanh lãnh cấm dục.
Nhưng lời nói ra lại là: “Tối qua cô ấy—”
Tần Mang ý thức được anh đang muốn nói điều gì. Liền bất chấp tình trạng hiện tại của mình, cả người nhào về phía trước để giật lấy điện thoại.
Nhân tiện cao giọng ngắt lời anh: “Chị Phó, chiều em về ngay!”
Cụp.
Trực tiếp dập máy.
Cô quỳ ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hạ Linh Tễ: “Ai bảo anh nói năng linh tinh….”
Đột nhiên cô thấy có thứ gì đó trượt ra khỏi thắt lưng mình. Cả thân người mảnh khảnh của Tần Mang khẽ rụt lại. Giống như một đoạn phim quay chậm, từ từ cúi đầu xuống nhìn, đôi mắt từ từ mở to—-
Nhìn thấy đầu gối trắng nõn của mình được phủ một lớp vải đen như mực.
Aaaaaaaa!
Tần Mang lập tức túm chặt lấy mép áo.
Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp dễ nghe của người đàn ông, giọng điệu đầy ẩn ý: “Không ngờ bà Hạ lại thích … của Hạ mỗ đến vậy.”
Còn hai chữ. Quanh quẩn vang vọng bên tai Tần Mang.
Cả đêm bị anh dắt mũi đi, Tần Mang cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, chậm rãi đứng dậy, dùng hai tay áo buộc chiếc áo lỏng lẻo thành một nút thắt quanh eo.
Đứng trên giường, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt ung dung lạnh dùng của Hạ Linh Tễ. Đầu ngón tay trắng sứ khẽ năng hàm dưới của người đàn ông lên.
Dù sao bây giờ cô cũng đang bị thương, trêu chọc chết đồ chó này!
Trên mặt cô nở nụ cười, tầm mắt khẽ liếc xuống dưới, thấy ý đồ của mình thực hiện thành công, nụ cười càng trở nên chói mắt hơn: “Ai ya, thì ra Hạ tổng cũng thích nha ~”
Nghĩ đến dáng vẻ uể oải tối qua của cô.
Với dáng vẻ phô trương khí thế như bây giờ.
Đôi mắt của Hạ Linh Tễ tối sầm lại, đôi mắt xanh xám nhạt đến mức không chút cảm xúc nào. Cuối cùng, anh mới cầm tuýp thuốc mỡ đã dùng tối qua ở trên đầu giường lên, dùng đầu ngón tay nặn ra một chút thuốc, chậm rãi nói: “Hạ mỗ càng thích bôi thuốc cho bà Hạ hơn.”
Tần Mang: “!!!!”
Văn nhã bại hoại!
………
Chân trước Hạ Linh Tễ vừa đến công ty, Tần Mang chân sau đã trở về căn phòng ở trung tâm thành phố của mình.
Ở riêng.
Nhất định phải ở riêng!
Cửa sổ kính sát đất chiếm trọn một bức tường, phóng tầm mắt qua tấm kính có thể nhìn bao quát cả Thâm Thành, đúng là khu vực tấc đất tấc vàng.
Nơi đây còn được mệnh danh là khu vực dễ xảy ra ùn tắc giao thông nhất thành phố.
Lúc này, Tần Mang đang lười biếng dựa vào chiếc sofa cạnh cửa kính.
Dưới ánh sáng tự nhiên, Phó Diên có thể nhìn thấy những dấu vết rõ ràng ngay cần cổ trắng như tuyết của cô gái. Ngay cả nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi cũng nhuộm màu đỏ kiều diễm do được “tẩm bổ” quá mức.
Phó Diên nhịn không được đỡ trán, quá đau đầu.
“Em không thể bắt Hạ tổng nhẫn nhịn chút sao?”
Nếu như không phải tối qua Nguyễn tổng đã đưa đám tay săn ảnh đến đồn cảnh sách để giáo dục lại. Thì bọn họ chắc chắn sẽ bị chụp được!
Tần Mang nhướng mi, “hừ” một tiếng, cười lạnh nói: “Ai biết tối qua anh ấy phát điên cái gì.”
Như là ăn phải cái gì đó vậy.
Lẽ nào anh không biết kích cỡ bọn họ không phù hợp sao!
Tần Mang bỗng nhiên như nhận ra được điều gì đó. Lúc trước cũng không thấy trường hợp như vậy xảy ra. Vậy tối qua là như thế nào?
Chẳng lẽ trước đây anh vẫn luôn không làm đến cùng? (Đi dô tận gốc =))))
Tần Mang cau mày, hoàn toàn không thể nghĩ ra được lý do vì sao.
Phó Diên cạn lời, cũng chỉ có Hạ phu nhân dám nói những lời này về Hạ tổng. Chị không có dũng cảm dám phụ họa.
Nên chỉ có thể uyển chuyển đổi chủ đề: “Toàn bộ lịch trình trong nửa tháng này chị đều đẩy đi rồi, chỉ cần em không bị chụp ảnh một mình cùng người khác giới thì còn lại đều tùy em.”
Cũng coi như là kỳ nghỉ đi.
Tránh cho vị tổ tông này nói không làm thì thật sự không làm nữa.
Tần Mang nghe thấy vậy, khóe môi chậm rãi nhếch lên một chút:
“Vậy mới được chứ.”
Cô vô cùng thích thú mà cầm tờ quảng cáo buổi triển lãm đấu giá đá quý trên kệ bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn thấy gì đó còn khoanh tròn nó bằng bút chì màu đỏ. Rất chờ đợi có thể đến tận nơi để xem.
Mạnh Thính đứng bên cạnh lơ đãng liếc một cái, sau đó hít một hơi: “Mọe nó—-”
Lần đầu tiên anh ta thực sự cảm nhận được thực lực tài chính của đại tiểu thư hào môn. Nhìn những tờ quảng cáo được cô khoanh tròn đỏ choe choét, anh ta ngập ngừng thăm dò hỏi: “Những đồ được khoanh tròn này, là những món em định mua sao?”
Tần Mang nhướng mi, liếc anh ta một cái: “Ánh mắt của anh làm sao vậy?”
Mạnh Thính: “…..”
Ý gì đây?
Đầu ngón tay trắng nõn của Tần Mang chỉ vào viên ngọc bích nhìn qua trông giống như một hành tinh nhỏ: “Những cái không được khoanh tròn mới là cái mà em muốn mua.”
Hai mắt Mạnh Thính mở to.
Chỉ một mình viên ngọc bích này! Đã có giá hơn trăm triệu tệ!!! (~350 tỷ)
Những người có tiền thật đáng hận này!!!
*
Tần Mang vốn lo lắng Hạ Linh Tễ sẽ đuổi theo cô đến đây. Suy cho cùng, ý muốn từ chối ở riêng của anh vẫn cực kỳ mãnh liệt.
Nào ngờ, hôm đó anh đã đi công tác rồi.
Chỉ để nữ quản gia đến mang thuốc mỡ cho cô.
Cùng với—-
Những đồ dùng hàng ngày của anh.
Tần Mang nhìn người hầu phía sau quản gia như đang chuyển nhà vậy, dáng vẻ duyên dáng dựa vào cửa: “Lại muốn chơi trò gì đây?”
Quản gia cung kính nói: “Hạ tổng sợ ngài không chăm sóc tốt cho chính mình.”
“Nên đặc biệt để chúng tôi tới đây.”
“Vậy đồ của anh ấy thì sao?”
Quản gia quản lý biểu cảm trên khuôn mặt cực kỳ xuất sắc, bình tĩnh nói: “ Hạ tổng sau khi công tác xong cũng sẽ chuyển đến đây.”
Tần Mang: ????
Còn chưa đợi câu từ chối của cô.
Quản gia lại tiếp tục nói: “Hạ tổng nói, đây cũng là tài sản chung của hai vợ chồng, ngài ấy cũng có tư cách được ở đây.”
Đm?
Đồ đàn ông chó kia còn dám mơ ước đến tài sản trước hôn nhân của cô!!!!
Cô chuyển đến đây là vì để tránh khỏi tầm mắt của đám săn ảnh. Dù sao thì khi biết chỗ ở của cô, bọn họ sẽ dễ dàng buông lỏng cảnh giác hơn là tò mò bí ẩn về chỗ ở của cô.
Bây giờ Hạ Linh Tễ còn đánh trống khua chiêng như vậy mà chuyển đến đây. Chính là sợ sẽ không có ai dám ghép đôi hai người lại với nhau phải không?
Quản gia dùng cả hai tay đưa lên một tấm thẻ.
“Đây là tiền tiêu vặt của ngài từ lần quay phim trước.”
Hạ gia có bối cảnh giàu có, rất nhiều thói quen cũng được di truyền qua nhiều đời. Ví dụ, mỗi tháng sẽ đều có chi phí sinh hoạt cố định. Trong mức cố định này, có thể tùy ý chi tiêu bao nhiêu tùy thích.
Để ngăn ngừa những việc ngoài ý muốn, còn chuẩn bị thêm một quỹ dự trữ, mặt khác số tiền còn lại sẽ được đầu tư theo nhiều cách khác nhau để sinh lời.
Tần Mang cụp mi xuống, nghĩ đến từ khi bước chân vào giới giải trí, chú nhỏ cô đã cắt nguồn tiền tiêu vặt của cô, nói hoa mỹ thì là đến lúc chú ấy nên được hưởng thụ lòng hiếu thảo của cô rồi.
Thực ra đó chỉ là để ép buộc cô rút lui khỏi giới mà thôi.
Vì vậy phần lớn số tiền mà Tần Mang hiện đang có trong tay đều từ giai đoạn làm nữ minh tinh này mà có! Tiền thật sự rất rất khó kiếm nha!
Cô cực cực khổ khổ kiếm tiền hai năm trời, vậy mà còn không bằng số tiền tiêu vặt hàng tháng trước đây của cô!
Một bên là số đá quý mà cô muốn mua.
Một bên là để Hạ Linh Tễ chuyển vào đây.
3 giây sau.
Tần Mang quyết đoán tránh ra, đầu ngón tay kẹp lấy tấm thẻ mỏng, hai mắt cong cong nói: “Mau chuyển hành lý của chồng thân yêu của tôi vào trong đi.”
“Vợ chồng sao có thể ở riêng được chứ!”
Sau khi đợi quản gia đi vào, Tần Mang đổi chủ đề: “Tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó, phải không?”
Quản gia khẽ mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”
Tuy nhiên, nữ quản gia không bao giờ ngờ được—
Thực sự có người có thể quẹt tới hạn mức tối đa 8 con số.
Lại còn chỉ vẻn vẹn trong vài ngày.
Tần Mang cực kỳ vui vẻ. Quay đầu lại và cầm tập tài liệu triển lãm đá quý của cô rồi hôn một cái thật kêu.
Các tiểu bảo bối của cô! Cô nhất định sẽ đem tất cả chúng nó về nhà!
Khoảng thời gian trước Tần Mang chỉ tập trung quay phim, học tập và nhận nhiều công việc lịch trình khác nhau, đã rất lâu rồi cô mới được sống một cuộc sống xa hoa, tiêu xài lãng phí như trước kia.
Dù sao thì thời gian cũng không cho phép.
Lần nghỉ phép này.
Cô gọi cho người bạn thân nhất của mình vừa trở về từ Nam Cực, chuẩn bị bay thẳng sang nước ngoài.
Trước tiên, là đi mua sắm càn quét một lần cho sướng tay.
Sau đó mới lại đi tham dự triển lãm đá quý.
Cái này cũng đẹp mắt.
Cái kia cũng đẹp mắt.
Nào là đá ngọc bích cao cấp.
Ngọc ruby diễm lệ.
Kim cương vàng nhã nhặn.
Ngọc lục bảo thần bí—
Vậy thì mua tất đi!
Không hổ danh là triển lãm đá quý lớn nhất thế giới mà. Những loại đá quý hiếm có cũng có thể tìm thấy ở đây. Có một số loại chỉ đơn thuần là trưng bày không bán, nên Tần Mang trực tiếp đập tiền mua.
Từ nhỏ cô đã có thói quen tiêu xài xa xỉ, chỉ cần cô thích, bao nhiêu tiền cũng nhất định phải mua được!
Ổ Vũ Tây đi bên cạnh nhìn thấy cũng líu cả lưỡi. Trước đây cô ấy còn ồn ào một trận vì muốn theo đuổi tình yêu đích thực mà từ chối liên hôn thương nghiệp. Nhưng cô thật sự sai rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ tiêu tiền như nước kia của Tần Mang, còn theo đuổi tình yêu cái mọe gì nữa!
Sư tử nhỏ trước đây ở nhà mẹ đẻ còn chưa bao giờ có thể tự do tiêu tiền như vậy!
Sau khi Tần Mang ký thành công thêm một đơn hàng khác, cô liền nhanh chóng gửi tin nhắn cho chủ nhỏ nhà mình—
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Đã chọn cho cháu một người chồng vừa tuyệt vời lại hào phóng như vậy!]
Tần Diễm: [?]
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Yêu chú chết mất!]
Cuối cùng Tần Diễm cũng phản ứng lại: [Tiêu của người ta bao nhiêu tiền rồi?]
Tiểu sư tử kêu meo meo: [Cái gì mà người ta với người mình, đều là người một nhà mà!]
Tần Diễm: […..]
Sau khi Tần Diễm biết được Tần Mang ở triển lãm đá quý lần này ký bao nhiêu hóa đơn, liền im lặng vài giây.
Đột nhiên cảm thấy may mắn. Có thể đưa đứa cháu ngoại “phá gia chi nữ” này gả ra ngoài, nếu không, việc làm ăn của tổ tiên Tần gia nhất định sẽ bị cô phá tan tành.
Không bằng Hạ Linh Tễ trẻ khỏe vẫn còn có thể kiếm nhiều tiền.
Tần Diễm suy nghĩ vài giây, liền quan tâm thân thiết mà gửi tin nhắn cho cháu rể: [Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, không phải muốn trả lại là có thể trả lại.]
Quản gia ở Thâm Thành nhìn một loạt hóa đơn được chuyển đến, lúc đầu bà rất vui vì cuối cùng phu nhân cũng chịu tiêu tiền của Hạ gia rồi, đây mới thực sự là hòa nhập với gia đình này chứ.
Nhưng đến mặt sau liền khiếp sợ, không những hòa nhập mà còn thật sự coi thành nhà của mình luôn rồi!
Cuối cùng là vẻ mặt tê dại mà chết lặng.
Phu nhân đây là ra nước ngoài mua một đất nước khác sao???
Khi Tần Mang biết mình đã dùng đến hạn mức của thẻ, cô nhìn vào viên ngọc bích trông như hành tinh nhỏ kia.
Một màu xanh trong sáng đến thần bí.
Khi nhìn vào tờ quảng cáo triển lãm, cô liền nghĩ đến đôi mắt xanh xám trong bóng đêm của Hạ Linh Tễ.
Thần bí như biển sâu, trong sáng mà tao nhã.
Nếu lần này bỏ lỡ, không biết lần sau gặp lại sẽ là khi nào.
Nghĩ đến quản gia đã nói, muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu.
Vậy nên Tần Mang rất tự nhiên mà bảo bà chuyển tiền vào thẻ.
Quản gia: “…..Vâng.”
Đã liên hệ ngân hàng để chuyển tiền.
Khi quỹ dự trữ được điều động chuyển đi, bên Hạ Linh Tễ sẽ nhận được thông báo, dù sao đó cũng là chuyển khoản 8 chữ số.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư tử Mang Mang – chiếc máy quẹt thẻ bị giới giải trí niêm phong, cuối cùng cũng được mở niêm phong rồi!!!