Chú Lưu cũng cười theo:" Cũng đúng, chú cháu coi như ngang tài ngang sức."
Lạc Văn Châu đứng lên, nói với ông lão đang chờ nãy giờ: "Tới chú."
Y lùi về sau một bước, không cẩn thận đụng người sau lưng, y vội quay đầu, chỉ thấy Đinh Tuân đang vội vàng lùi ra sau, cươi ngượng ngùng.
Lạc Văn Châu dẫn hắn ra khỏi đám đông, giải thích: "Chơi một chút thôi, ở đây người chơi món này không nhiều lắm, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy người."
"Vậy cũng rất giỏi rồi."
"Tôi hơi chời năm quân rất lợi hại đó, trước kia ít người thắng được lắm."
"Cái này tồi cũng biết." Đinh Tuân bẽn lẽn cười: "Nhưng không giỏi như cậu."
"Có cơ hội tôi dạy cậu."
"Được đó!"
Đinh Tuân coi lời Lạc Văn Châu chỉ là khách sáo, không coi là thật.
Mặt trời đã xuống núi, trăng sao trên trời sáng lập lánh, đem mọi tư xung quanh soi đến rõ rành rành, tuy nhiên muỗi cũng nhều, bọn nó vừa cắn Lạc Văn Châu vài nốt, hiện giờ y đang dùng sức mà gãi, rất ngứa.
Ở quê, muỗi không phải con nào cũng độc.
Hai người bất tri bất giác đi về trước một đoạn xa, trước mặt lác đác mấy gương sen, nhưng gương gần bờ đã bị người ta hái hết, Lạc Văn Châu tìm nửa buổi mới được mình gương nhỏ, y nhìn nhìn, cười: "Còn non lắm, đây nè."
Lạc Văn Châu nằm trên gường, quyết định ngày mai đi mua điều hòa.
Bất qua hôm sau tỉnh lại, quyết định này giống như những ngày xưa, bị kéo dài vô thời hạn.
Hôm sau lúc Đinh Tuân ra khỏi phòng, trong sân chỉ còn Tưởng Hiểu đang ngồi trển ghế đá ăn gương sen, thấy hắn ra liền lễ phép gọi: "Anh Đinh Tuân, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Tháy đối phương nhìn gương sen trong tay mình, Tưởng Hiểu giải thích: "Sáng nay anh Văn Châu đem qua, trong góc nhà còn có nửa túi da rắn lận á, anh Đinh Tuân cứ ăn thoải mái."
Trong lòng Đinh Tuân nhảy dựng.
Lạc Văn Châu có ý gì? Là bởi hôm qua hắn nói ăn ngon, nên sáng nay y liền hái đem qua.
Đinh Tuân sờ mặt, hơi nóng lên, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa ráy.
Mẹ Tưởng đang nấu cháo, làm thêm ít đồ ăn, sáng sớm ăn mấy món này rất thoải mái. Tưởng Minh cầm túi da rắn, cười tủm tỉm: "Vậy mà Văn Châu còn nhớ con thích ăn cái này."
"Cậu thích ăn?"
"Đúng vậy, chỉ cần mùa hè mà mình ở nhà, cậu ấy sẽ đi hái một ít cho mình."