Giọng nói đối phương trong trẻo, một giọt mồ hôi còn không có, ban ngày mà mặc sơ mi dài tay, y còn tưởng hắn không biết nóng chứ?
"Ừm."
Lạc Văn Châu ngẫm nghĩ gì đó, gục gặc đầu.
Buổi tối có một cơn mưa rào, mưa xuống nhưng không làm đất ướt. Lạc Văn Châu mặc một bộ đồ cũ, cầm gậy gỗ đi ra ngoài, sau thôn là từng mảnh từng mảnh ruộng cải dầu. Đi qua đi lại, sau lưng nó là một sườn núi thấp, trên đó có một mếu thổ địa cao chừng một mét, trước kia thờ thần thổ địa, tuy nhiên sau đó không biết ai trộm, lại thêm bây giờ cũng không còn ai tin cái này, thô dân dứt khoát để bỏ hoang. Chỉ có đám trẻ con thích chạy lên đây chơi.
Đinh Tuân thấy Lạc Văn Châu ở đằng xa, hiếu kỳ hỏi: "Bọ họ đang làm gì vậy?"
"Người khác mới không an toàn, anh Châu thì không lo." Tưởng Hiểu nghe ai đó kêu có rắn, vội nói: "Mình đi xuống đó đi, hôm nay không có đom đóm đâu."
Anh nó có chút việc, một hồi sẽ đi theo sau, để nó dẫn Đinh Tuân đi coi đom đóm, chờ lâu vậy rồi, một con đom đóm còn không thấy.
Hai đi theo đường mòn xuống dưới, Tưởng Hiểu thuần thục dùng gậy quơ cỏ xung quanh, tránh rắn bò ra cắn trúng.
Tưởng Minh cầm đèn pin chạy tới, đứng giữa đường, tức giận nói: "Sao mi dẫn anh Đinh Tuân tới dây? Quanh đây rắn nhiều vậy mà."
"Không phải anh nói để em dẫn ảnh đi ngắm đom đóm sao?" Tưởng Hiểu không vui lắm, nó thấy mình tốn công vô ích.
"Ở cầu đầu thôn không có hả?" Tưởng Minh nói với Đinh Tuân: "Đi ra khỏi đây trước, ở đây cỏ dại vừa nhiều vừa cao."
"Mày không bắt rắn?" Tưởng Minh cầm túi da rắn trong tay Lạc Văn Châu mà ước lượng: "Hai con?"
"Một con."
Mắt sáng lên: "Vậy chắc lớn lắm."
Bốn người ra khỏi bãi đất hoang, đến đám ruộng bên này thì không có rắn nữa, Lạc Văn Châu cởi áo lau mồ hôi. Tưởng Minh bên cạnh đột nhiên nói: "Đúng rồi, lần trước tao ra ngoài nghe nói có người làm mai cho mày, sao rồi?"
Đinh Tuân nhịn không được liếc Lạc Văn Châu cách một Tưởng Minh.
"Không có gặp."
"Sao vậy, con gái người ta không đẹp hả?"
Lạc Văn Châu cười với hắn: "Là con gái nhà người ta chướng mắt tao."