Nhưng ngay lúc cậu trai muốn tiến thêm một bước nữa, Hàn Yên Yên đè tay cậu lại, nói: “Ngủ đi, em mệt rồi.”
Cậu trai hơi thất vọng. Nhưng Hàn Yên Yên không có hứng thú đối với nam phụ chia tay này. Tính ra, cô bị buộc chia lìa với người yêu chỉ cách đây mới mấy tiếng. Lúc này Hàn Yên Yên không nghĩ đến chuyện thì thầm yêu đương hay làm chuyện thân mật với bất kỳ người đàn ông nào.
Chỉ mấy tiếng không dài nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện cấp bách. Hàn Yên Yên nằm trên giường, sắp xếp lại suy nghĩ đang miên man trong đầu.
Mặc kệ Nghiêu Sâm có phải là Đinh Nghiêu hay không, người đàn ông này có tiền, có thế, có lá gan, càng có nhiều thủ đoạn, chính là một người đàn ông khó xử lý. Càng nực cười nữa là, đối với việc công lược tên này như thế nào, ngay cả một yêu cầu rõ ràng Leo còn không cho.
Đối với Hàn Yên Yên mà nói, không có gì tốt hơn cách chĩa súng vào đầu gã, khiến gã hồi tưởng lại những tội nghiệt mình từng làm trong đời rồi kết thúc bằng một viên đạn. Nhanh gọn lẹ!
Nhưng kết quả của lần thử nghiệm đó suýt chút nữa phải trả giá bằng sinh mệnh của chính mình.
Hàn Yên Yên lúc này đã bình tĩnh trở lại, cẩn thận hồi tưởng, suy xét những thông tin có được trong đầu. Thế giới này chắc chắn là một thế giới “bình thường”, không giống như trong thế giới mạt thế tồn tại thứ gọi là “dị năng”. Loại năng lực hủy diệt đó có phải là của “Nghiêu Sâm” hay không thì vẫn chưa thể xác định, nhưng Hàn Yên Yên cảm giác sự việc phát sinh lúc ấy giống như đã kích hoạt một cơ chế tự vệ nào đó của bản thân anh ta.
Sau mấy tiếng nói chuyện với Nghiêu Sâm, cô bắt đầu tin anh hoàn toàn không hề có ký ức của đợt đầu tiên, nhìn thế nào cũng chỉ giống một ông chủ của thế giới ngầm bình thường, không giống kẻ có bất kỳ siêu năng lực nào.
Một người đàn ông như thế thì nên công lược kiểu gì đây.
Hàn Yên Yên nhắm mắt lại, lẳng lặng tự vấn.
Trên đời này không có ai là toàn vẹn. Dù mạnh mẽ tới đâu thì con người cũng phải có điểm yếu. Ai cũng có sở cầu, đều mong muốn sở hữu thứ gì đó hoặc khát khao những điều, có khi ngay cả bản thân còn không rõ ràng thấu suốt.
Ví dụ như Đinh Nghiêu, anh ta rất thích thuần phục ngựa hoang.
…
Nếu, nếu Nghiêu Sâm chính là Đinh Nghiêu.
Hàn Yên Yên mở bừng mắt, hung tợn nhìn chằm chằm trần nhà.
Cậu trai trẻ nằm cạnh bị từ chối, lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng cũng thiếp đi. Ngày hôm sau hai người dậy rất sớm, cậu trai còn phải đi cho kịp chuyến bay.
Hàn Yên Yên phụ cậu kéo vali xuống lầu, nhìn cậu đem hành lý bỏ hết vào cốp xe taxi, đóng cốp lại, cậu xoay người nhìn cô.
“Cái kia, tiền thuê nhà, anh đã đóng thêm một tháng nữa... “ Cậu ngập ngừng.
Đây là phòng trọ cậu thuê, Hàn Yên Yên và cậu dọn đến ở với tư cách là người yêu của nhau. Cậu cũng không muốn bạn gái chia tiền thuê nhà. Giờ cậu rời đi, bạn gái của cậu chắc chắn khó có khả năng tự trang trải, chỉ có thể lại dọn về ký túc xá của trường, nếu vậy việc đi làm buổi tối sẽ trở nên bất tiện. Nhưng giờ cậu chưa thể tự lập, vẫn còn phải dùng tiền của ba mẹ, tất cả những gì cậu có thể làm cho cô là trả thêm một tháng tiền nhà.
Rồi sau đó, chẳng còn lời nào để nói.
Cuộc đời đã đi đến bước này, còn biết nói lời nào đây. Những gì có thể nói, hôm chia tay đã nói hết rồi. Ví dụ như cậu khuyên cô không nên đi làm thêm nơi quán bar đầy mùi gợi dục, nhưng mà cô cần tiền. Hay ví dụ như cô khóc lóc hỏi cậu có thể đừng đi được không, nhưng mà cậu không thể.
Cảm xúc không thể uống đủ nước, cuộc sống rộng lớn, chỉ dựa vào tình yêu sao có thể lấp đầy sự bất mãn.
Con đường đời cậu đang đi do ba mẹ an bài cũng do chính bản thân nỗ lực tạo ra, tiền đồ rõ ràng ở phía trước. Nhưng còn con đường của cô ở đâu? Tương lai của người con gái cậu yêu ở đâu?
Cậu cảm thấy hoang mang, lo lắng, lại bất lực.
Cuối cùng chỉ có thể bật ra hai tiếng: “Xin lỗi…”
Hàn Yên Yên hơi mỉm cười. Cô nhẹ nhàng giúp cậu kéo khóa áo lên, nói: “Không cần…”
Không cần phải nói “Xin lỗi”.
Trong “ký ức” của cô, cậu trai này rất tốt đẹp. Từ lúc cậu xuất hiện, trong “Hàn Yên Yên” tới giờ, tất cả đều là hạnh phúc ngọt ngào, ngay cả chia tay cũng có thể bình thản nhẹ nhàng như thế này là đã rất tốt.
Hốc mắt cậu trai ửng đỏ. Cậu nhìn cô, luôn cảm thấy cô có chỗ nào đó không giống lúc trước. Nhưng ánh mắt bình tĩnh của cô phần nào khiến người ta an tâm.
Hàn Yên Yên nhìn theo bóng xe taxi xa dần, trong làn gió ban mai bắt đầu suy nghĩ về sự tồn tại của cậu đối với bản thể của cô.
Cô đã trải qua nhiều hơn một thế giới, mỗi thế giới cô đều được gọi là “Hàn Yên Yên”. Thậm chí ở đợt thứ hai của thế giới này, sau khi khởi động lại, thay đổi hẳn cả thân phận, vẫn được gọi là “Hàn Yên Yên”. Có thể thấy được đối với những “thế giới” này, Leo có lực khống chế nhất định. Tuy gã không thể khiến cô nhảy cóc mạnh mẽ sẵn, cường đại sẵn, nhưng vẫn có thể điều chỉnh một chút dòng chảy của thế giới.
Như vậy thì ở thế giới này, vì sao “bạn trai” lại tồn tại?