Hôm nay là cuối tuần. Cuối tuần trước, Hàn Yên Yên nhận làm gia sư cho bốn nhà một ngày, sau khi làm phục vụ ở “Kim Hào” cô mới thấy dễ thở hơn, cuối tuần chỉ nhận dạy học cho hai nhà một ngày.
Lúc này mới sáu giờ sáng, vẫn còn sớm. Hàn Yên Yên thong dong về phòng ngủ nướng, tới tám giờ mới rời giường, dùng điện thoại bàn gọi điện.
“Sao giờ con mới gọi lại cho mẹ, cả đêm qua làm gì mà không gọi điện hả?” Người mẹ trách móc.
“Làm rớt di động”. Hàn Yên Yên lời ít ý nhiều, “Tìm con có chuyện gì?”
Mẹ thở ngắn than dài, nửa ngày mới vào đề: “Em trai con a… nó không vui, nó muốn có một cái máy chơi game.”
“Cũng được.” Hàn Yên Yên nói.
Mẹ chưa kịp vui mừng, con gái lập tức nói tiếp: “Một tháng không chạy thận thì sẽ có tiền mua máy chơi game.”
“Con, con nói gì kì cục vậy, sao nó có thể không chạy thận chứ, con muốn lấy mạng em trai con sao!” Người mẹ ngạc nhiên, sau đó chỉ trích.
Hàn Yên Yên lạnh lùng nói: “Nếu biết mạng sống quan trọng, thì phải cố gắng sống tiết kiệm, lấy tiền chạy thận. Không thì tự mình tìm việc, muốn mua cái gì tự mình bỏ ra mua.”
Chưa bao giờ bà nghe con gái mình dám nói chuyện bằng giọng điệu này, người mẹ ngây ra như phỗng. Sau đó bà khóc lóc nói: “Sao con có thể nói vậy chứ. Thân thể em trai con như thế, sao mà nó khỏe mạnh được. Nó phải đi chạy thận, mỗi ngày ở rịt trong nhà, nghẹn trong người sống sao vui được. Nó chắc chắn không thể sống lâu, chỉ có thể ở trên thế gian này vài năm, người làm chị như con không thể giúp nó vui vẻ một tí sao. Mấy ngàn tệ thôi mà, con chắt chiu một chút là được. Con sống với bạn trai đâu có tốn tiền của con đâu.”
“Thứ nhất, chạy thận không có nghĩa không làm được gì cả. Mẹ lên mạng mà coi, rất nhiều người cũng bị vậy mà đâu có từ bỏ sinh hoạt hằng ngày, nỗ lực học tập, làm việc, nỗ lực kiếm tiền trị liệu bản thân. Nó ngồi ở nhà là vì nó muốn ngồi ở nhà, không muốn làm gì nhọc sức, chỉ muốn ăn bám người khác. Tiền chạy thận của nó cả nhà chỉ trả được một nửa, còn lại đều do con bỏ ra. Dùng tiền của con thì phải nghe con nói. Không muốn đi học, không muốn làm việc, cũng được con không ép buộc. Nhưng máy chơi game thì đừng có mơ tưởng.” Hàn Yên Yên nói.
“Thứ hai, con đã chia tay với Tiểu Hứa như mẹ muốn. Nhưng con sẽ không trở về nhà mù quáng hẹn hò với tay nhà thầu ba mẹ giới thiệu đâu. Con ở đây học tập làm việc, còn có thể giúp con trai bảo bối của ba mẹ có tiền chữa bệnh. Nếu ba mẹ muốn lừa con về nhà hẹn hò với người ta thì đừng bao giờ mong lấy được một phân một cắc nào từ trong tay con.”
Hàn Yên Yên mặc kệ người phụ nữ đầu kia điện thoại tức giận khóc lóc thế nào, cô cúp máy, ngồi trầm tư trên sô pha.
Bạn trai rời đi ngay trong đêm, người nhà cực phẩm không thể nhìn thẳng,... Tại sao thế giới này an bài tốt thế? Cô có thể không còn vướng bận, không cần phải như thế giới trước, cây cột sập xuống đè lên người ba đã dành toàn bộ tình yêu thương cho cô, cô ngay cả quay đầu nhìn một cái cũng không dám.
Ràng buộc, càng ít càng tốt.
Hàn Yên Yên nhìn đồng hồ treo trên tường, chuẩn bị ra cửa làm gia sư. Nhưng cô đột nhiên nhớ tới mình còn chưa lấy di động về, người hiện đại không thấy thoải mái khi ra ngoài mà không có di động.
Cô dùng điện thoại bàn gọi một cuộc, tiếng chuông vang lên vài giây trước khi đầu kia bắt máy.
Một giọng nói đàn ông mang chút trầm khàn vang lên, có lẽ chưa rời giường được bao lâu: “Nghe?”
Lúc Nghiêu Sâm được thả ra từ Cục Cảnh sát, cũng được trả lại mấy đồ bị cảnh sát tịch thu. Lúc thả Hàn Yên Yên xuống trước cửa Kim Hào, trên đường về anh mở bọc giấy đựng mấy đồ lặt vặt ra coi mới phát hiện lòi ra một cái điện thoại.
Điện thoại bật sáng, hình nền hiện lên hình ảnh tự chụp của một cặp đôi thanh niên trẻ tuổi đáng ghen tị. Trai xinh gái đẹp, mấu chốt là trẻ tuổi, cách cái màn hình còn cảm nhận được sức sống tràn trề của tuổi thanh xuân.
Tuy Nghiêu Sâm luôn tự hào mình đang ở tuổi hoàng kim của đàn ông, trẻ trung khỏe mạnh, nhưng khi bắt gặp hình ảnh của cặp đôi trẻ tuổi này, anh không khỏi cảm thấy bản thân đã già rồi.
Đầu lưỡi Nghiêu Sâm chạm nhẹ má trong rồi thản nhiên mở màn hình, bỏ qua hàng loạt cuộc gọi nhỡ, mở album.
Trong album là khuôn mặt ngọt ngào của một cô gái trẻ, cũng có những bức ảnh của cậu trai chụp được từ góc độ hạnh phúc. Một số chụp ở nhà, tuy không hở hang hay mang tính khiêu dâm, nhưng rất riêng tư. Nghiêu Sâm có cảm giác như đang nhìn trộm sinh hoạt hằng ngày của một cô gái. Củi gạo mắm muối đổi tình ý mật ngọt, hạnh phúc bình yên, một hạnh phúc nghèo khổ.
Nhưng cô gái trong bức ảnh, có vẻ đã rất bằng lòng.
Khóe miệng Nghiêu Sâm hơi nhếch, tiện tay bỏ điện thoại vào túi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đi xuống phòng bếp dưới lầu tìm đồ ăn, bỗng nghe thấy tiếng điện thoại. Tối hôm qua về nhà tiện tay ném lên bàn ăn, giờ điện thoại đang rung lên, màn hình hiện lên một chữ “Nhà”, chân dung còn là hình hai cô cậu trẻ tuổi mặt dán lên nhau, nụ cười ngốc nghếch hạnh phúc.
Nghiêu Sâm lẳng lặng nhấc máy: “Nghe?”
Hàn Yên Yên trầm mặt một lúc, hỏi: “Sếp Nghiêu?”
Hàn Yên Yên có chút liên hệ đặc thù với mục tiêu nhiệm vụ, một cái liếc mắt là phân biệt được, gặp mặt lập tức nhận ra. Lúc này, cách một khoảng sóng điện từ, cô lập tức biết đây là giọng nói của Nghiêu Sâm. Cô còn đang nghĩ phải công lược Nghiêu Sâm như thế nào, Nghiêu Sâm liền tự dâng lên cửa. Mặc kệ thế nào, trước tiên phải giao tiếp với anh ta để thăm dò mới được.
Hàn Yên Yên giải thích: “Sếp Nghiêu, tôi là Hàn Yên Yên. Đây là điện thoại của tôi đó, chắc hôm qua bị rớt ở chỗ anh.”
Nghiêu Sâm “Ừ” một tiếng, vừa tự rót ly cà phê của mình, vừa thản nhiên bảo: “Tự tới lấy đi.”
Hàn Yên Yên suy nghĩ một chút rồi từ chối: “Xin lỗi sếp Nghiêu, ngày hôm nay tôi còn có việc, nếu tiện thì anh để ở Kim Hào giúp tôi là được ạ, tối tôi đi làm sẽ tới lấy.”
Ha. Nghiêu Sâm nói: “Được.” Cúp điện thoại.
Trên màn hình là khuôn mặt đáng yêu của cô gái trẻ, thuần khiết vô tội như một chú dê non, tự mình đưa tới cửa.
Hôm nay Hàn Yên Yên đi dạy kèm hai căn nhà, sau khi dạy xong lập tức xin nghỉ việc. Chỉ cần có thể từ chối những yêu cầu vô lý của gia đình cực phẩm thì số tiền cô làm công ăn lương và tiền boa từ Kim Hào đã đủ để cô tự mình chi trả học phí, chi phí sinh hoạt của bản thân lẫn phí trị liệu của em trai, không cần phải lãng phí sức lực làm những công việc này.
Buổi tối, đúng giờ tới làm việc ở Kim Hào, thay xong đồng phục, Hàn yên Yên dự định đi hỏi có di động của mình không. Thường ngày nếu Nghiêu Sâm không có việc gì để làm, tối sẽ ở rịt trong Kim Hào chơi bời giết thời gian.
Hỏi xong mới biết còn sớm, Nghiêu Sâm chưa tới.
Chờ đến khi khách khứa bắt đầu nhiều lên, công việc bắt đầu lu bu thì trưởng ca chạy lại gọi cô: “Sếp Nghiêu kêu cô vào phòng 812.”
Hàn Yên Yên buông mọi việc khỏi tay, đi tới phòng 812. Gõ cửa đi vào, trong phòng toàn là đàn ông, Nghiêu Sâm ngồi ngay chính giữa, một đám đàn em vây quanh anh.
Hàn Yên Yên đột ngột xuất hiện, tất cả đám đàn ông trong phòng lập tức quay đầu nhìn. Trong thể loại hộp đêm như thế này, đàn ông toàn nhìn phụ nữ bằng ánh mắt dâm đãng.
Hàn Yên Yên đứng ở đó, bị một đám đàn ông đánh giá nhận xét, tình cảnh này…. cảm giác thật quen thuộc.
Nhưng lần này Hàn Yên Yên không định vì người đàn ông này mà hy sinh. Nếu muốn đâm trúng nội tâm của một người đàn ông, khiến anh ta vĩnh viễn nhớ tới cô, kỳ thật không nhất định phải dựa vào việc hy sinh.