“Sếp Nghiêu.” Hàn Yên Yên dừng bước trước bàn rượu, đặt chéo tay trước người, rất tiêu chuẩn, rất chuyên nghiệp, cũng rất… ngoan ngoãn.
“Có chuyện gì?” Nghiêu Sâm như bị mất trí nhớ, như thể người gọi Hàn Yên Yên tới phòng 812 không phải là anh vậy.
Có ý gì? Hàn Yên Yên nổi lửa trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Anh gọi tôi tới lấy lại điện thoại.”
“A.” Nghiêu Sâm dường như nhớ ra, quay đầu hỏi một người đầu trọc, “Tam Hổ, điện thoại đâu?”
Tên đầu trọc tuy mặc một bộ vest rất xa xỉ, nhưng hình xăm trên người hằn hiện từ cổ áo lên hẳn tới ót, còn tí nữa thôi là xăm luôn hai chữ “du côn” lên mặt. Một vòng đám mặc đồ vest trong phòng này, không có mấy người thực sự có hình người, nếu cởi hết sơ mi áo vest ra, Hàn Yên Yên nghĩ, trong phòng có lẽ sẽ đầy hoa.
Nghiêu Sâm trèo từ tầng dưới chót lên đỉnh, nhóm thân tín của anh cũng giống vậy. Hiện tại có tiền trong tay, ai ai cũng mặc đồ nhân mô cẩu dạng. *Nhân mô cẩu dạng: Da người hồn chó.
Trong đám này, chỉ có một mình Nghiêu Sâm là tỏa sáng nhất. Người không biết về bối cảnh của anh chắc còn tưởng anh này là tinh anh của ngành công nghiệp nào đó.
Tam Hổ cười hì hì xoa đầu, móc ra di động của Hàn Yên Yên. Vốn điện thoại nằm trong tay Nghiêu Sâm, giờ lại nằm trong tay gã đầu trọc tên Tam Hổ này, không biết giữa lúc đó đã qua tay mấy gã rồi, không biết album của “Hàn Yên Yên” đã bị bao nhiêu người nhòm ngó. Căn bản không thể trông cậy vào đám người ngay cả cao trung còn không học nổi này hiểu cái gì gọi là tôn trọng quyền riêng tư của người khác, tôn trọng phụ nữ.
Hàn Yên Yên vừa sống hai năm trong xã hội thượng lưu chân chính, cô chẳng chút chật vật khi phải nhìn nhóm đàn ông này. Cô thong dong nhận điện thoại của mình từ trong tay Tam Hổ, ngoảnh mặt nhìn Nghiêu Sâm: “Cảm ơn sếp Nghiêu, làm phiền anh rồi.”
Nghiêu Sâm hơi nâng cằm.
Hàn Yên Yên nói: “Nếu sếp Nghiêu không còn việc gì nữa thì tôi quay về làm việc ạ.”
“ y chà, em gái đừng đi sớm thế, nào nào, hôm nay đại ca Nghiêu rất vui, em cùng uống vài ly nào.” Tam Hổ muốn kéo Hàn Yên Yên, người xung quanh cũng sẵn dịp ồn ào.
Thân hình Hàn Yên Yên nhoáng một cái lập tức né được cái móng heo của gã.
Từ thế giới trước, sau khi nhận ra bản thân có kỹ năng chiến đấu của “Mạt thế Hàn Yên Yên”, cô liền thuê một chuyên gia huấn luyện thực chiến để bẻ những chiêu thức chiến đấu hoang sơ mà Đinh Nghiêu đã dạy đúng chuẩn hơn. Mà hiện tại, sau khi nắm được kỹ năng của “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên” ở đợt trước của thế giới này, việc né tránh đối với cô dễ như trở bàn tay.
Cô đứng yên, nhìn về phía Nghiêu Sâm: “Sếp Nghiêu?”
Nghiêu Sâm xem diễn đã đời, lúc này mới lên tiếng, nói với Tam Hổ: “Đừng có quậy, em ấy cũng không phải công chúa.”
Tam Hổ cười hì hì: “Để em ấy tiếp vài ly thôi mà, cũng đâu có bắt em ấy làm gì khác đâu.”
Nghiêu Sâm còn chưa kịp nói, Hàn Yên Yên đột ngột ngước mắt lên phản bác: “Anh nói vậy là không đúng.”
Cô đột ngột mở miệng khiến một số ánh mắt trong phòng đặt lên người cô. “Đại tiểu thư họ Hàn” đã kinh qua bao nhiêu trận thế còn lớn hơn, chừng này ánh mắt đã là gì.
Với vẻ ngây thơ ngô nghê đặc biệt của học sinh, Hàn Yên Yên cực kỳ nghiêm túc nói: “Tôi là nhân viên của Kim Hào, lương thưởng do sếp Nghiêu quyết định, hiển nhiên tôi phải nghiêm túc hoàn thành chức nghiệp của mình. Mỗi khu phòng đều có một lượng người phục vụ tương ứng định trước, số lượng có hạn. Hôm nay lại là cuối tuần, đây còn là thời điểm vội nhất. Tôi ở đây là đã làm trễ thời gian rồi, những đồng nghiệp khác nhất định vội gấp bội, vội vàng rất dễ mắc lỗi, cuối cùng sẽ khiến khách khứa bất mãn, ảnh hưởng tới việc làm ăn của sếp Nghiêu."
Tam Hổ cười híp mắt, “Đúng đúng, phải, em là nhân viên của sếp Nghiêu, nhưng mà chúng ta là anh em của đại ca Nghiêu nhé, em là nhân viên, tiếp rượu mấy anh em tụi anh không phải quá hợp lý sao!”
Hàn Yên Yên không hề cười: “Công ty lớn kiêng kị nhất là công tư không phân minh, quyền lợi không rõ ràng, nhân viên mờ ám. Lấy thân phận riêng tư can thiệp vào nghiệp vụ quản lý nhân sự chính là nguyên nhân quan trọng dẫn tới việc tan vỡ toàn bộ hệ thống quản lý!”
Vốn cô định giả bộ học sinh “ngay thẳng”, lại vô ý thức phát ra vài phần khí thế “Đại tiểu thư họ Hàn” trong phòng họp.
Rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi chưa bước khỏi sân trường, lúc vô ý luôn lộ ra vài phần thành thục không hợp với tuổi tác. Ánh mắt của Nghiêu Sâm đặt lên khuôn mặt của Hàn Yên Yên, nhớ lại tối hôm qua, gương mặt này cách anh chưa tới 20cm đã mật báo với anh một cách bình tĩnh, ngắn gọn. Sau đó trong xe, dù đưa ra đề nghị nhiều dụ hoặc với cô, cô gái trẻ vẫn bình tĩnh từ chối.