Nghiêu Sâm dùng một tay ôm cô, một tay hất nhẹ khói: “Điều kiện lúc trước của tôi vẫn còn hiệu lực, vẫn là câu nói kia, đi theo tôi, em không cần nhọc lòng vì tiền bạc nữa. Liệu phí trị liệu của em trai em chỉ là một chuyện rất nhỏ. Giờ đang không có bạn trai, em nên suy nghĩ thật kỹ.”
Lưu manh nói xong dập điếu thuốc, bàn tay theo vạt áo choàng tắm thăm dò đi vào, sờ dần lên trên.
Hàn Yên Yên nắm lấy bàn tay Nghiêu Sâm, ngước mắt nhìn anh nói: “Sếp Nghiêu, anh muốn nghe lời nói thật không?”
Nghiêu Sâm nhướng mày: “Nói.”
“Hiện tại đúng là tình hình tài chính của tôi gặp chút khó khăn, nguyên nhân chủ yếu là vì phí trị liệu của em trai tôi. Nhưng quan trọng hơn cả, là bởi vì tôi vẫn còn là học sinh, chưa thể làm việc toàn thời gian, không có thu nhập ổn định. Tuy giờ tôi đang làm bán thời gian ở chỗ anh, có duyên gặp được anh, kiếm được một “khoản thu nhập thêm” này, nhưng sau này tôi tốt nghiệp, cầm trên tay bằng cấp đứng đắn, sẽ có công việc đứng đắn, cuộc sống đứng đắn, bạn trai đứng đắn.” Hàn Yên Yên liên tiếp nhấn mạnh hai chữ “đứng đắn”, “Tôi sống một cuộc đời nghiêm túc như vậy thôi, thà làm từng bước, chứ tiếp nhận không nổi việc yêu đương không lấy kết hôn làm mục tiêu, càng không chấp nhận được tình yêu mập mờ, không minh bạch.”
Đầu lưỡi Nghiêu Sâm chạm nhẹ niêm mạc má, cảm thấy răng có chút đau.
“Ý em là, tôi không đứng đắn?” Anh hỏi.
Ánh mắt Hàn Yên Yên thâm sâu đầy ẩn ý.
“Ngài? Ngài chính là “Ông trùm Nghiêu”.” Cô bình tĩnh trần thuật, “Tuy làm việc ở Kim Hào chưa được bao lâu, nhưng tôi đã nghe một ít chuyện của ngài rồi. Sếp Nghiêu, tôi và ngài không sống trong cùng một thế giới, cái ngài muốn cho tôi trái ngược hoàn toàn với cuộc sống tôi muốn hướng tới. Tôi chỉ muốn sống những ngày bình yên êm ả, nên xin ngài buông tha cho tôi, nhé?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nghiêu Sâm nghiến răng, buông lỏng tay ra.
Hàn Yên Yên đứng lên, sửa sang lại áo choàng tắm đã bị lỏng một chút hỏi: “Đây là đâu?”
Nghiêu Sâm uể oải nói: “Kim Hào, lầu 5.”
Hàn Yên Yên lại hỏi: “Chỗ này của ngài có quần áo không?”
Nghiêu Sâm ác ý nói: “Không có.”
Hàn Yên Yên: “...”
Hàn Yên Yên nghẹn một hơi: “Cảm ơn, vậy tôi đi trước.” Nói rồi cô khom lưng, lấy chìa khóa ngăn tủ của mình.
Nghiêu Sâm hỏi: “Làm gì vậy?”
Hàn Yên Yên cạn lời: “Tôi là học sinh, tôi phải đi học.”
Nghiêu Sâm “A” một tiếng, như thể vừa bàng hoàng nhận ra.
Biết nơi này vẫn là Kim Hào, Hàn Yên Yên liền mặc áo choàng tắm ra ngoài. Sau khi cô rời đi, Nghiêu Sâm lại hút thuốc lá, hút được vài hơi, anh ngẩng đầu lên trần nhà nhả khói trắng, cười nhạo: “Đàng hoàng.”
Lúc này vẫn là buổi sáng, Kim Hào không làm ăn buôn bán, nhưng bên trong vẫn có vài người trực ban. Hàn Yên Yên mặc kệ ánh nhìn của người khác, vào phòng thay đồ của nhân viên, đổi lại quần áo của mình, không để tâm đến mặt mũi.
Mất mặt thì sao? Ngụp lặn trong nhiều thế giới như vậy, ngay cả người yêu hay kẻ thù còn chẳng có ý nghĩa gì mấy, nói chi tới mất mặt.
Chưa ra đến bãi đỗ xe của Kim Hào, một chiếc xe thể thao chặn trước mặt Hàn Yên Yên. Chiếc xe gần như dừng lại ngay dưới góc áo của cô, nếu tài xế run tay một chút, hẳn có thể đâm cô bay lên trời.
Hàn Yên Yên không nhúc nhích, Nghiêu Sâm nhướng mày, Hàn Yên Yên đành từ bỏ kháng cự, kéo cửa xe ghế phó lái.
“Ngài còn chuyện gì sao?” Cô hỏi.
“Không có gì. Chỉ là đưa em đi học.” Nghiêu Sâm nói, “Đại học S nhỉ? Thắt kỹ dây an toàn.”
“Không cần phải…” Hàn Yên Yên mới nói được nửa câu, xe gầm rú, lao như bay ra khỏi bãi đỗ xe, cô đành nhanh chóng thắt dây an toàn.
“Em muốn có cuộc sống đứng đắn, thì đừng lăn lộn ở Kim Hào.” Trên đường đi, Nghiêu Sâm nói: “Người như em tôi thấy nhiều lắm rồi. Ỷ vào bản thân xinh đẹp muốn kiếm thêm tiền boa. Kết quả phát hiện vất vả nguyên một tháng lại chẳng bằng làm công chúa một đêm dạng chân kiếm tiền. Mỗi ngày nhìn người khác ngợp trong vàng son, gặp vài gã giàu nứt đổ vách, phú nhị đại xum xoe đùa giỡn, đầu óc dần không còn rõ ràng. Cuối cùng bị người ta chơi chán rồi vứt, không tới một năm em sẽ thành gương mặt quen thuộc trong lớp công chúa. Ai vừa đi vào cũng lập lời thề son sắt đảm bảo bản thân có thể đi ra mà không bị nước bùn nhiễm bẩn.”
“Ngài muốn sa thải tôi sao?” Hàn Yên Yên hỏi.
“Tôi muốn em làm việc khác.” Nghiêu Sâm trả lời.
“Tôi còn là học sinh, chỉ có thể làm thêm thôi. Đây là công việc làm thêm tôi có thể kiếm được nhiều tiền nhất.” Hàn Yên Yên nói, “Ngài yên tâm. Đầu óc tôi rất rõ ràng.”
“Tôi thích em đầu óc rõ ràng.” Khóe miệng Nghiêu Sâm gợn lên, “Tôi có công việc này, không biết em muốn làm hay không?”
“....... Việc gi?” Hàn Yên Yên hỏi.
Nghiêu Sâm trả lời: “Bạn gái của tôi.”
“Rất đứng đắn. Không phải em muốn yêu đương đứng đắn sao? Đây chính là có danh phận.” Nghiêu Sâm cực kỳ nghiêm túc nói.
Đại học S không ở quá xa, nói chuyện xong cũng bắt đầu nhìn thấy bóng tòa thư viện cao lớn. Hàn Yên Yên xoa thái dương, nói thẳng: “Phiền ngài để tôi ở cửa Bắc.”
Xe dừng lại trước cửa Bắc, Hàn Yên Yên đẩy cửa xuống xe, Nghiêu Sâm gọi cô lại: “Khi nào tan học?”
Hàn Yên Yên hỏi: “Ngài lại muốn làm cái gì?”
Nghiêu Sâm cười: “Theo đuổi em chứ gì, không phải muốn yêu đương sao? Tôi đón em đi làm.”
Hàn Yên Yên cạn lời: “Ngài không làm không chịu được à?”
Nghiêu Sâm nói: “Không được.”
Hàn Yên Yên chỉ có thể nói: “Tan học xong tôi sẽ bắt xe bus đi làm. Ngài có tới cũng không tìm thấy tôi đâu.”
Nghiêu Sâm mỉm cười: “Đừng vội nói lời tạm biệt vẹn toàn như thế.” Nói xong, anh dẫm lên chân ga nghênh ngang rời đi.
Hàn Yên Yên nhìn bóng xe thể thao khuất dần, khóe miệng nâng lên một độ cong.
Tiến độ hôm nay không tệ. Cô làm vẻ từ chối anh, tất cả đều là lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến. Bản thân anh ta thích làm chủ phong nguyệt, cô liền cho anh xem vẻ đứng đắn đàng hoàng. Dĩ nhiên Nghiêu Sâm sẽ mắc cái câu này.
Hàn Yên Yên ban ngày đi học còn cân nhắc, chờ buổi tối Nghiêu Sâm tới đón cô, cô nên làm gì để khống chế cục diện, phải làm gì để đẩy mạnh tiến độ, mà lại quên Nghiêu Sâm là một tên lưu manh. Anh căn bản không đi theo mô típ tổng tài bá đạo bình thường.
Thời điểm tan học, cô nhận được tin nhắn của Nghiêu Sâm: “Cửa Bắc, chờ em.”
Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh khỏa thân của Hàn Yên Yên.
Mục tiêu nhiệm vụ của thế giới này là một tên cặn bã từ đầu tới chân. Hàn Yên Yên cười vui vẻ.