Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 26: Từ cấm địa đến thánh địa



Cào phím: Rùa màu lam

Giản Minh Chu bị sự thẳng thắn ngây thơ, không mặc sống chết người khác của cậu làm cho ngu người luôn!

Anh nhìn truyện tranh đầy ắp sofa, mí mắt run run:

Nhiều thế này, rốt cuộc cậu vác về nhà kiểu gì thế?

Phải tầm hai, ba mươi quyển.

"Cậu..." Anh ực một tiếng, lúc lâu mới khó khăn rặn một câu: "Cậu dọn kho hả?"

Tạ Cảnh tiếc nuối: "Chưa dọn kho, balo đựng không đủ nữa."

Giản Minh Chu trợn mắt: Thì ra mua nhiều như vậy, là bởi vì chỉ có thể mua nhiều như vậy!

Anh nhẹ giọng: "...Ủy khuất cho cậu rồi."

Tạ Cảnh sâu sắc tán thành: "Chỉ đành để lần sau mua vậy."

Vừa nói vừa khom lưng nhặt từng cuốn: "Chú nhỏ, chú xem xem ở đây có quyển nào chú thích không?"

"......" Giản Minh Chu nhắm mắt: "Không có, cảm ơn."

Tạ Cảnh không tỏ thái độ ừ một tiếng.

Trong lúc cậu cúi đầu nhặt lên, Giản Minh Chu liếc một vòng liền nhìn thấy:

[xx cưới trước yêu sau], [Bí mật của anh trai], [Nhà thể thao cấm kị], [Tôi và bạn cùng phòng...]

Đệt! Anh quay mặt đi, tai nóng lên: Gu Tạ Cảnh là mấy thứ cấm kị hả.

Anh cảm thấy bản thân không thể tiếp tục đứng đây nữa.

Vừa định rời đi, lại nghe người phía trước mở miệng: "Mấy quyển sách này đặt cạnh tủ ti vi được không?"

Giản Minh Chu nhìn chiếc tủ trống duy nhất: "Ừm."

Tạ Cảnh ôm chồng sách, cánh tay do sức nặng kéo căng lộ ra đường cong cơ bắp mượt mà. Đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, tựa như con cún lớn ngoan ngoãn.

"Chú nhỏ à, có thể giúp tôi khiêng qua đó được không?"

"......" Giản Minh Chu không trốn được, chỉ đành cong eo ôm một chồng sách lên: "Được."

Hai người cùng nhau chuyển sách đến tủ ti vi.

Nửa đường, anh cầm lòng không nổi liếc nhìn một cái.

Vừa liếc liền thấy bộ truyện tranh anh đã đọc trên mạng, lại còn là bản phát hành giới hạn——

Vì đắt quá, anh vẫn chưa bỏ túi được!

Ánh mắt Giản Minh Chu rung động.

Kế bên chợt vang lên giọng nói: "Chú thích quyển này à?"

Đầu ngón tay run lên, bộp! Truyện tranh rơi xuống nền đất.

Tạ Cảnh nghiêng người nhìn: "Hậu bối vô lương tâm của tôi..."

Giản Minh Chu hít sâu một hơi, chất truyện tranh lên tủ, ngắt lời: "...Không có." Rồi lại bình tĩnh nhặt những quyển rơi dưới đất lên.

"Xin lỗi, làm rơi sách của cậu."

"Ồ, không sao." Tạ Cảnh xoay người xếp gọn sách: "Những quyển này để ở ngoài, xem như là của chúng ta, chú muốn lấy cứ lấy thoải mái."

Dáng vẻ vô cùng hào phóng.

Khiến kẻ không cho người khác mượn truyện tranh, Giản Minh Chu, cảm thấy ngại ngùng.

Giản Minh Chu nhìn tủ sách đủ các thể loại, không thua kém gì so với đống truyện tranh, tiểu thuyết của anh.

Anh trầm tư một lúc, hạ quyết tâm.

Cũng xem như là chia sẻ cho nhau: "Sách trong phòng sách của tôi... Cậu muốn lấy cũng có thể lấy."

Tạ Cảnh bên cạnh khựng lại, quay đầu nhìn anh.

Dưới ánh đèn phòng khách, đôi mắt cậu hiện lên ý cười lấp lánh: "Ồ... nghĩa là, tôi có thể thoải mái ra vào 'cấm địa' của chú à?"

Khuôn mặt Giản Minh Chu nóng lên, nhìn thẳng cậu: "Ừm."

Dù gì trong nhà này, chỗ nào cũng giống cấm địa.

------

Tạ Cảnh về nhà muộn, hai người vẫn chưa ăn uống gì.

"Nếu xào rán đồ ăn thì trễ rồi." Tạ Cảnh dọn sách xong, đến kệ bếp rửa tay: "Tối nay ăn mì sốt trứng cà chua được không?"

Giản Minh Chu sâu xa dịu dàng nhìn cậu: "Để tôi nấu, hôm nay cậu vất vả rồi."

Suýt nữa vác cả tiệm sách về nhà mà.

Tạ Cảnh cười, nhàn nhã lấy hai quả cà chua: "Vẫn là để tôi nấu cho, không cực khổ bằng chú nhỏ."

Mỗi ngày đều phải cật lực che giấu.

Giản Minh Chu: "......"

Nhớ tới vài lần Tạ Cảnh giúp đỡ, anh vẫn rộng lượng đi qua, đứng bên cạnh giúp một tay.

Căn bếp mở có bồn rửa ở một bên và bếp nấu sát tường bên còn lại. Hai người đứng giữa lối đi, không gian rộng rãi vốn có bỗng trở nên nhỏ lại.

Khoảng cách như thế này, phải nói gì đó cho đỡ ngượng.

Giản Minh Chu đang nghĩ đến con chó tuần tra dưới tòa công ty, đã nghe Tạ Cảnh tán gẫu: "Tôi định đọc quyển hậu bối vô lương tâm trước."

"......"

Anh suýt sặc: Sao đột nhiên lại nói về BL với vẻ mặt tự nhiên như thế chứ!

Giản Minh Chu bình tĩnh lại: "Ừm."

Tạ Cảnh xào cà chua trứng, làn khói bốc lên, lượn lờ trên khuôn mặt nghiêng mỉm cười của cậu: "Nhưng tôi không hiểu chữ viết trên bìa sách. Chú nhỏ à, hạ khắc thượng là gì?"

Cậu hỏi tiếp: "Khác gì với niên hạ?"

Giản Minh Chu cố gắng bình tĩnh: "Hạ khắc thượng... đa phần là chỉ địa vị, tầng lớp công việc gì đó." [1]

[1] Hạ khắc thượng 下克上: Chỉ cấp bậc, địa vị, tầng lớp,... của công thấp hơn thụ. (Không biết tiếng Việt gọi là thể loại gì luôn)

"Ồ." Tạ Cảnh ra hiệu cho anh đổ nước vào nồi: "Vậy niên hạ thì sao, là nhỏ tuổi hơn ở dưới à?"

"Không, lớn tuổi hơn ở dưới..."

Nửa chừng liền dừng lại, chợt cảm thấy cảnh này hơi quen quen.

Bỗng nhớ ra hình như lần trước dưới siêu thị, Tạ Cảnh cũng hỏi "niên hạ" là gì——

Giản Minh Chu vô thức ngẩng đầu, thấy Tạ Cảnh nghiêng người nhìn qua đây. Hai người quay lưng lại với phòng khách, Tạ Cảnh rũ mi xuống, con ngươi sâu thẳm hiện lên chút tia sáng, mỉm môi cười nhẹ.

"Ồ, lớn tuổi hơn ở dưới."

Lúc anh ngửa đầu lên, bóng dáng trước mặt phủ lên anh.

Hô hấp Giản Minh Chu rối loạn.

Anh giật mình hoàn hồn! Cúi đầu đổ nước. Bình nước va vào mép nồi, xoảng——

Nước trong bình đổ hết vào nồi.

"......" Tạ Cảnh cũng quay đầu.

Hai người nhìn cái nồi đầy nước một lúc lâu.

Giản Minh Chu mềm mại nói chuyện: "Tiểu Cảnh à, tối nay chúng ta ăn mì nước cà chua trứng được không?"

Tạ Cảnh tâm lý khuấy nồi: "Chú nhỏ, lượng nước vừa đủ. Sao chú biết tôi đột nhiên muốn ăn mì nước thế?"

Anh ấm áp nói: "Lúc đổ nước đoán được."

"......"

------

Hôm sau, Giản Minh Chu bước vào bộ biên tập.

Anh nhìn thấy Hạ Diệp liền thở nhẹ: Là đứa con bị nguyền rủa...

Hạ Diệp phát hiện ra ánh mắt của anh, cau mày: "Cậu nghĩ xấu gì đấy? Mắt cậu muốn làm mờ tôi luôn rồi."

Tiểu Ngư hóng hớt được chạy tới, lại phấn khích uốn éo!

Giản Minh Chu bình tĩnh trở về vị trí: "Không, chỉ là muốn cách ly cậu khỏi thế giới của tôi."

"......" Tiểu Ngư.

Hạ Diệp đẩy kính, trầm ngâm.

Thiến Thiến ló đầu phía đối diện: "Phó biên, không thể cách ly đâu, cuối tuần này chúng ta còn hẹn đi đánh cầu lông đó!"

"Khi nào?"

"Đương nhiên là thứ bảy tươi đẹp rồi~"

"Thứ bảy có lẽ tôi không đi được." Giản Minh Chu lấy bản thảo ra bắt đầu phê duyệt: "Thứ bảy có cuộc thi điền kinh thiếu niên khu vực, tôi phải đi cổ vũ."

Dứt lời, cả văn phòng yên tĩnh.

Một đám người lập tức sôi trào: "Là cậu sinh viên thể thao hôm đó sao! ?"

"Cậu chàng đẹp trai ở nhà anh à!"

"Chó sói lớn niên hạ của anh——"

Roẹt—— Ngòi bút quẹt rách một đường lên giấy.

Ngón tay Giản Minh Chu run lên, bây giờ anh nghe không lọt hai chữ "niên hạ" nữa! Vừa nghe liền nhớ tới nồi mì nước cà chua trứng.

Anh nói: "Tôi cổ vũ cho tất cả bọn họ."

Hạ Diệp liếc một cái.

Tiểu Ngư tức khắc quay đầu thì thầm: "Xem đi, quả nhiên là "rất nhiều" đàn ông..."

Giản Minh Chu: "......"

Một lời thì thầm lớn tiếng đấy cô kia! Không ai nghe thấy luôn đấy!

Cuộc cười đùa chấm dứt, anh hỏi thời gian. Thứ bảy đánh cầu lông vào buổi chiều, anh cũng không biết trận đấu bao lâu mới kết thúc.

Anh suy nghĩ: "Nếu kết thúc sớm tôi sẽ tới."

Thiến Thiến vui vẻ lắc mái tóc đuôi ngựa: "OK!"

...

Năm giờ rưỡi chiều tan làm.

Giản Minh Chu vừa ra khỏi công ty liền bị Hạ Diệp gọi giật lại.

Hạ Diệp đứng bên cửa chiếc BYD, có vẻ đang định lên xe. Giản Minh Chu nhìn cậu ta há miệng, lập tức phòng bị: "Đợi đã, dạo này tôi không muốn nghe cậu nói chuyện."

"......" Hạ Diệp khép miệng lại, tay nhét túi nhìn anh.

Giản Minh Chu nhìn cậu ta vài giây, chợt nhớ ra người ta cũng tính là cấp trên của mình. Anh đang chuẩn bị nới lỏng quyền hạn, lại nghe Hạ Diệp nói: "Dạo này cậu cứ lạ lạ thế nào."

Giản Minh Chu khó hiểu: "Cái gì cơ?"

Hạ Diệp quan sát anh một lúc, khẽ hé môi. Tim Giản Minh Chu đập mạnh, Hạ Diệp lại ngậm miệng, cuối cùng đẩy kính: "Dạo này, cậu dễ thương đến lạ."

"........."

Giản Minh Chu bị trò đùa lỗi thời này làm váng cả đầu.

Quê mùa quá!

Hạ Diệp còn hỏi: "Trò đùa tôi mới học được hay không?"

Giản Minh Chu nhìn Hạ Diệp, xoay người rời đi: "Cậu mới là người nên mở cửa sổ, ngắm nhìn thế giới."

......

Sau khi bóng người vừa đi vừa chửi tục rời khỏi công ty, Hạ Diệp thu lại ánh nhìn, ngẫm lại lời nói vừa rồi——

Sau đó tiêu sái mở cửa BYD ngồi vào.

Bỏ đi, kế hoạch Thất Tịch còn lo chưa xong, hơi đâu lo cho chuyện tình yêu nhà người khác.

------

Khi Giản Minh Chu quay về, Tạ Cảnh đã ở nhà rồi.

Cậu ngồi trên sofa, chìm đắm đọc truyện tranh, thấy Giản Minh Chu về liền quay lại nhìn một cái.

"Chú nhỏ à, trông chú hình như rất mệt mỏi."

Giản Minh Chu trôi về phòng ngủ: "Nghe phải một trò đùa khó chịu."

"......"

Lúc anh thay đồ ra, Tạ Cảnh vẫn dựa vào sofa đọc truyện tranh, một tay đỡ sách, khiến quyển truyện tranh trông có vẻ nhỏ đi.

Ngồi ở đó, đọc một cách quang minh chính đại.

Giản Minh Chu nhìn cậu. Chỉ thấy sườn mặt bình tĩnh của Tạ Cảnh, ánh mắt thản nhiên rũ xuống, không nhìn ra biểu tình gì.

Anh hơi thất thần: Tạ Cảnh đọc mấy thứ này, lẽ nào tâm trạng không có chút dao động nào sao?

Đang lúc anh suy nghĩ, người trước mặt ngước mắt lên: "Chú nhỏ, sao thế?" Giọng khàn khàn, khiến màng nhĩ anh ngưa ngứa.

Ánh mắt giao nhau, đôi mắt Tạ Cảnh tối hơn mọi khi.

Mi mắt anh khẽ run: "...Không có gì."

Xem ra không hẳn là không dao động...

Dừng một lát, anh lại dời tầm mắt: "Cậu ngồi ở phòng khách đọc luôn à?"

Tạ Cảnh tiếp tục lật một trang: "Ừm, ngồi sofa khá thoải mái. Làm việc mình thích, không phải nên lựa chỗ thoải mái sao."

" ? " Giản Minh Chu nghiêng đầu——

Sao đọc BL biến thành sở thích của cậu rồi! ?

...

Nhưng không thể không thừa nhận, Tạ Cảnh nói không sai.

Giản Minh Chu nhìn cậu ngồi ở chỗ đó, bình tĩnh thản nhiên. Trong lòng có một cảm giác không thể giải thích được, cũng thuận theo mà bình tĩnh.

Thậm chí anh cảm thấy bây giờ vào phòng sách khóa cửa đọc còn ngượng ngùng hơn.

Anh điều chỉnh tâm trạng, cũng lấy một quyển truyện tranh, ngồi ở ghế lười ngoài ban công phòng khách——

Đến bước này rồi thì còn để ý gì nữa.

Giản Minh Chu đọc quyển sách anh thích, dần dần chìm đắm vào thế giới truyện. Ngón tay lật một trang giấy, không tự giác mím môi:

Va nhau rồi, chiến trường kích thích rồi—— Ui ui ui!

...

Bên sofa bên kia, Tạ Cảnh buông quyển truyện tranh xuống, nhìn qua.

Đang là xế chiều, ánh hoàng hôn vàng ấm cúng tràn vào từ cửa sổ phía sau. Giản Minh Chu làm ổ trên ghế lười, được ánh hoàng hôn ôm lấy.

Đốt ngón tay anh đè môi dưới, đôi mắt sáng ngời phấn khích, đến thùy tai cũng nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

Ngón tay Tạ Cảnh khẽ chạm vào mép sách, môi cong lên.

Một khi chìm đắm vào truyện tranh, rất dễ quên đi mọi thứ xung quanh.

Không biết qua bao lâu.

Giản Minh Chu lật trang sách, duỗi tay muốn cầm cốc nước bên cạnh, mới phát hiện trong cốc cạn nước rồi.

Anh làm con cá mặn giãy nãy, muốn đứng dậy tìm nước. [2]

[2] Cá mặn 咸鱼 mô tả những người lười biếng, không muốn phấn đấu.

Một bóng hình bỗng xuất hiện phía trước.

Tạ Cảnh cầm bình nước đi tới, khom người rót cho anh: "Khát rồi à?"

Giản Minh Chu trong khoảnh khắc cảm thấy mình giống kẻ vô dụng không chân không tay, xấu hổ nói: "...Cảm ơn, còn cố ý rót nước cho tôi."

"Ừm, có hơi xa, quả thật không tiện lắm."

" ? " Anh nâng mắt: Không khách sáo tí nào hả!

"Nên tôi cũng ngồi đây, vậy là tiện rót nước cho chú rồi."

...Thì ra là không tiện phục vụ anh!

Giản Minh Chu bị tinh thần trâu ngựa của cậu làm cảm động——

Nhưng ở đây chỉ có một chiếc ghế lười, cũng không thể để Tạ Cảnh ngồi dưới đất được. Anh đặt sách xuống và nói: "Không cần rót nước cho tôi đâu. Để bên kia đi. Khi nào khát tôi sẽ tự mình uống."

Tạ Cảnh chớp chớp mắt, không tỏ thái độ ừm một tiếng.

...

Chủ đề nhẹ nhàng trôi qua, Giản Minh Chu cũng không để tâm đến nữa.

Hôm sau, sắp đến giờ tan làm, Giản Minh Chu nhận được cuộc điện thoại báo rằng sách của Tuyết Doanh sẽ được in.

Giản Minh Chu vừa nghe điện thoại, vừa nhắn tin cho Tạ Cảnh: Tiểu Cảnh à, tối nay tôi về muộn, cậu đói thì ăn trước đi nhé ^0^

Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời.

【Cảnh】: Không sao, đợi chú về cùng ăn cơm ^^

Giản Minh Chu đoán cũng không quá muộn, liền trả lời "được", sau đó lao vào công việc.

Kết thúc công việc đã là sáu giờ.

Từ công ty đón taxi về nhà, vừa lúc mặt trời lặn.

Giản Minh Chu đẩy cửa: "Tiểu Cảnh, tôi về rồi..." Âm thanh đột ngột dừng lại.

Anh ngước mắt, thấy ban công đối diện có thêm một chiếc ghế lười, xếp song song xong với chiếc cũ của anh.

Phía trước còn có một cái bàn nhỏ, đồ ăn vặt đồ uống bày biện ngay ngắn.

Dưới ánh hoàng hôn bao phủ, ấm cúng thiêng liêng.

Giản Minh Chu chôn chân dưới đất: Đây là khu nghỉ dưỡng nào thế?

Tạ Cảnh thấy anh quay về, nhẹ nhàng chào hỏi như thường: "Chú nhỏ, về rồi sao." Sau đó chỉ tay: "Chú xem phía bên kia."

"......"

Tôi thấy rồi! !

Giản Minh Chu ngơ ngẩn: Tạ Cảnh nói cùng nhau ăn cơm, thì ra là ăn 'cơm' này!

Tạ Cảnh lại hỏi: "Chú nhỏ à, chú thích cái ổ mới này, hay ổ cũ của chú?"

"...Ổ cũ cũng tốt mà."

"Vậy chú ngồi thử đi, xem có quen không."

Một quyển truyện tranh chu đáo nhét vào tay anh. Giản Minh Chu ngơ ngác nói "cảm ơn", đi qua đó ngồi xuống.

Bên cạnh anh cũng rất nhanh có thêm một người.

Ghế lười thoải mái dựa vào ban công, đồ ăn vặt đồ uống đều đặt ở nơi thuận tay lấy. Không gian yên ả, ánh hoàng hôn màu mật chảy trên từng trang sách.

Giản Minh Chu cầm trong tay quyển truyện tranh, chậm rãi tỉnh táo lại.

Trong thời khắc bình yên này, một cảm giác quen thuộc ập đến.

Lập tức, đoạn ký ức hiện ra trong đầu anh:

【Nếu tìm được một cô bạn gái, hai người tình cảm thắm thiết ngồi dưới ánh hoàng hôn đọc đam mỹ, cùng phát ra tiếng cười khanh khách...】

Trang sách trong tay anh vang lên tiếng xoạt xoạt.

Giản Minh Chu ngẩng phắt dậy: Đệt! Đó chẳng phải là khung cảnh lúc này sao!

——————

Rùa màu xanh: Dịch tới đoạn chó sói lớn tự nhiên nhớ tới bài 小奶狗VS大狼狗 (Chó sữa nhỏ vs chó sói lớn). Hồi mới học tiếng Trung thích mấy bài kiểu này lắm, giờ vẫn vậy thôi :)))

https://youtu.be/ZSx8bNW-4EA