Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 27: Dựa một lát



Cào phím: Rùa màu lam

Nhưng giới tính thay đổi, bầu không khí lại hoàn toàn khác!

Giản Minh Chu hoảng hốt thầm nghĩ: Là do Tạ Cảnh không phát ra tiếng cười khanh khách sao?

"Chú nhỏ." Người bên cạnh kêu một tiếng.

Anh quay đầu, nhìn thấy Tạ Cảnh tay chân thon dài, nghiêng đầu dựa vào ghế lười: "Thế nào, có thoải mái không?"

Giản Minh Chu tỉnh táo lại: "...Không tệ."

Tạ Cảnh ừ một tiếng, giọng điệu hơi nâng lên: "Vậy có ăn cơm không?"

Anh vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí hiện tại, cúi đầu nhìn quyển truyện tranh: Không phải là đang ăn 'cơm' sao?

Người đằng trước khựng lại, chỉ vào bàn ăn.

Tạ Cảnh kiên nhẫn khẽ nói: "Không phải về mặt tinh thần, là về mặt... thực thể."

"......" Giản Minh Chu đứng dậy: "Ò."

Hai người cùng đi đến phòng ăn.

Giản Minh Chu vừa về tới liền bị tòa thành nghỉ dưỡng mới xây đập vào mắt, còn không chú ý tới bữa ăn đã nấu xong xuôi bày trên bàn. Anh đi đằng sau, mỗi bước đi tựa như giẫm lên mây:

Về nhà không cần nấu cơm, không cần rửa bát, có đồ ăn vặt, có truyện tranh...

Anh cố gắng bắt lại tia lý trí trong niềm hạnh phúc dâng trào: Hình như có thứ gì đó đang dần xâm chiếm cuộc sống của anh!

...

Trên bàn, ba món mặn một món canh.

Giản Minh Chu nhìn canh cà rốt đậu phụ, kéo ghế ngồi xuống: "Nồi canh này, là vô tình hay cố ý?"

Tạ Cảnh phì cười: "Lúc đổ nước đột nhiên đoán rằng chú muốn ăn canh."

"......"

Vừa ngồi xuống chưa ăn được bao nhiêu, điện thoại đã rung lên.

Reng reng... hai tiếng, Tạ Cảnh liếc nhìn điện thoại bắt máy: "Alo, cậu à."

Tạ Trì? Giản Minh Chu ngước mắt nhìn lên phía đối diện.

Không cần mở loa ngoài, vẫn nghe được giọng nói của Tạ Trì qua điện thoại: "Tiểu Cảnh, ăn tối chưa? Cuối tuần có phải có cuộc thi không..."

Tạ Cảnh: "Ừm."

Âm thanh dừng một lát, lại nghe âm thanh Tạ Trì yếu ớt:

"...Cuối tuần bố mẹ con ra nước ngoài, vốn dĩ cậu định đến cổ vũ, nhưng vừa nhận được điện thoại, thứ bảy có việc gấp..."

Tạ Cảnh im lặng, cụp mắt xuống: "Không sao."

Vẻ mặt cậu vẫn thản nhiên như thường lệ. Giản Minh Chu nhìn sang, trong lòng nhói lên một cách khó hiểu.

Dường như Tạ Cảnh đã quen với loại chuyện này.

Bàn tay cầm đũa của anh hơi siết lại, đang định nói chuyện, đã nghe Tạ Trì đầu dây bên kia nảy ra ý nghĩ kì lạ: "Ấy, hay ngày hôm đó, cậu lấy ảnh con đặt làm màn hình khóa, ở bên cạnh về mặt tinh thần!"

"......"

Trên bàn đồng thời im lặng.

Sao hành động này cứ quen quen thế nhỉ.

Tạ Cảnh chầm chậm liếc nhìn Giản Minh Chu, Giản Minh Chu lại chầm chậm quay đi: ...Đừng nhìn tôi, tôi không liên quan.

Hồi lâu, Tạ Cảnh đáp: Không cần đâu, hôm đó chú nhỏ sẽ đi cùng tôi."

"...Hả? Minh Chu sao." Tạ Trì ngơ một lát, sau đó lớn tiếng: "Ấy Minh Chu à! Cậu đang ở kế bên đúng không——"

Tạ Cảnh mở loa ngoài, Giản Minh Chu: "Tớ đây."

"Ngại quá Minh Chu, may mà có cậu đi cùng..." Tạ Trì lại nói: "Tạ Cảnh, Minh Chu tốt với con ghê, bình thường cậu ấy không thích ra ngoài đâu."

Tạ Cảnh khựng lại, ngước mắt lên: "Chú nhỏ, chú không thích ra ngoài à?"

Giản Minh Chu bình tĩnh: "...Trước đây thôi."

Anh lườm điện thoại: Đủ rồi, Tạ Trì, đừng hồi tưởng quá khứ nữa!

Tuy nhiên, đối phương như mở công tắc, tía lia: "Đúng rồi đó! Lúc trước học đại học, một tuần bảy ngày, lúc đi học cứ đúng giờ ăn, có ba ngày là cậu mang cơm cho cậu ấy!"

Giản Minh Chu trợn mắt: "...Tạ, Trì."

Tựa như cảm nhận được sự mất tự nhiên của anh, Tạ Cảnh tinh tế an ủi: "Không sao, không phải còn bốn ngày à."

Tạ Trì: "Bốn ngày kia đến lượt hai người còn lại đó!" Bảy ngày đều là anh ta mang, không phải là mệt chết anh ta à!

Tạ Cảnh: "......"

Giản Minh Chu: "......"

Điện thoại cúp máy.

Vốn dĩ ban đầu là vướng mắc tình cảm gia đình nhà họ Tạ, không hiểu sao lại kết thúc bằng những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của Giản Minh Chu.

Giản Minh Chu nhẹ nhàng khép mắt, đắm chìm trong sự ngượng ngùng khi chuyện cũ bị khui ra.

Người phía trước trầm tư vài giây, bỗng không nhanh không chậm nói:

"Chú nhỏ à, bây giờ tôi là bạn cùng phòng của chú, sau này một tuần bảy ngày tôi đều có thể mang cơm."

Giản Minh Chu ngước lên, thấy Tạ Cảnh đang nhìn anh.

Ngọn đèn pha lê phía trên bàn ăn tỏa sáng rực rỡ, phản chiếu ý cười điềm tĩnh trong mắt cậu.

Tim anh hẫng một nhịp, cảm động nói: "Tiểu Cảnh, tôi... không ăn hại đến mức đó đâu."

"......"

------

Ngày hôm sau là thứ bảy rồi.

Lần trước Giản Minh Chu nói sẽ tặng goods cho Hà Ngọc, nghe nói cuối tuần cô cũng đi, bèn đến bộ biên tập lụm một món.

Thiến Thiến đi ngang nhìn thấy: "Định bán lại à?"

Giản Minh Chu: "Tặng người ta."

Thiến Thiến khựng lại, nghiêng người qua: "...Cậu chàng chó sói lớn niên hạ của cậu à?" Cô chợt nhớ ra: "Ấy! Móc khóa trên balo cậu ấy hôm liên hoan lần trước không phải là goods của bộ "thầy giáo" à?"

"Là cậu ấy cũng đọc đam mỹ hay phó biên tặng thế?"

"......" Ánh mắt Giản Minh Chu trầm lặng: Both

Nhưng dù có nói thế nào cũng cảm thấy không thể giải thích rõ được. Anh khựng lại, lựa goods, nói: "Trời ban đến."

......

Vào thứ bảy, bầu trời trong xanh.

Địa điểm thi đấu là tại sân vận động công viên Tân Phái.

Mấy người Tạ Cảnh cùng đi với đội, Giản Minh Chu bắt taxi đến.

Ở công viên đã có rất nhiều người tập trung ở đó.

Sân thi đấu rộng thiết kế mở, được bao quanh bởi những con đường mòn trong công viên, những tán cây tươi tốt và bãi cỏ xanh. Thành viên tham gia đi theo tốp hai, tốp ba, có người đi cùng đội, có người đi cùng gia đình.

Giản Minh Chu vừa nhìn đã thấy Tạ Cảnh.

Tạ Cảnh đang đứng một mình trên bậc thang, đeo balo, khoác chiếc áo khoác rộng bên ngoài trang phục thi đấu.

Cách một đoạn, thấy bọn Hà Tập, Châu Hứa Dương đều đứng cùng gia đình, có một cô gái lạ mặt, còn có Hà Ngọc.

Giản Minh Chu đi tới: "Tiểu Cảnh à."

Tạ Cảnh quay người lại, khuôn mặt nghiêng ra khỏi bóng cây, ánh nắng rọi vào ánh mắt. Môi cậu cong lên: "Chú nhỏ."

"Sao lại đứng đây một mình thế?"

"Ồ, bọn họ đều đứng với gia đình bạn bè. Tôi ở đây đợi chú."

Giản Minh Chu ngẩn người, tim như bị gõ nhẹ một cái: "Xin lỗi, tắc đường nên đến hơi muộn. Trận đấu của mọi người mấy giờ bắt đầu?"

Tạ Cảnh nói: "Thứ tự không giống nhau, Hà Tập và Châu Hứa Dương chạy tiếp sức 4x100m sẽ bắt đầu trước, tôi chạy đơn cự ly 400m nên thi sau bọn họ."

"Ra là vậy."

Đang nói chuyện, anh nghe thấy tiếng gọi từ xa, với đà phóng của viên đại bác nhỏ quen thuộc:

"Anh! Minh! Chu!——!"

Giản Minh Chu ngẩng đầu, nhìn thấy Hà Ngọc đang xông đến đây.

Vừa định chào hỏi, một thứ lóe lên. Anh liếc mắt qua, móc khóa trên balo Tạ Cảnh sáng loáng lọt vào tầm mắt anh.

Đệt mợ! Là "thầy giáo"!

Goods truyện tranh BL. Lừa Hà Tập còn miễn cưỡng, tiểu Ngọc làm gì dễ qua mặt như vậy!

Mắt thấy người sắp vọt qua đây, Giản Minh Chu nắm lấy móc khóa trong lòng bàn tay——

Tạ Cảnh bị túm lấy, quay đầu: "?"

Cậu xoay người lại, balo theo động tác xoay nửa vòng, Giản Minh Chu cũng bị kéo về sau.

Móc khóa nhỏ xíu trên balo giống như to lên, Tạ Cảnh bật cười: "...Chú nhỏ à, chú đang làm gì vậy?"

Giản Minh Chu nghiêm trọng nhìn cậu: "Suỵt."

Sắp phải giải quyết mối nguy đang tới đó!

Cả hai nói chuyện trong tư thế dính vào nhau, Hà Ngọc xông đến phía trước nhìn thấy, bước chân liền phanh lại——

"Em làm phiền hai người rồi hả?"

"Không có." Giản Minh Chu lấy goods ra đưa cho cô: "Tặng em, tiểu Ngọc."

"Đây là... wao!" Quả nhiên sự chú ý của Hà Ngọc dời đi, mở goods ra, mừng rỡ: "Oaa Cảm ơn anh Minh Chu! Yêu anh meo——!"

Tạ Cảnh cúi đầu khẽ nói: "Meo?"

Giản Minh Chu: "Trợ từ ngữ khí dễ thương."

"Anh Minh Chu tốt ghê!" Hà Ngọc tiếp tục liến thoắng, cảm động rớt nước mắt: "Không những có thể tiếp nhận BL, còn tặng goods cho em nữa, huhuhu..."

"Không có gì đâu."

"Có nhiều con trai kì thị cái này lắm!"

Cô nói xong, Tạ Cảnh cho tay vào túi quần, thản nhiên: "Cái này thì có gì đâu."

Hà Ngọc nuốt nước mắt, quay sang nhìn cậu: "Anh cảm thấy không vấn đề, anh Minh Chu cũng cảm thấy không vấn đề..." Ánh mắt cô dần sáng rực: "Ồ~ òoo..."

"......"

Giản Minh Chu siết chặt móc khóa: Đâu chỉ cảm thấy không vấn đề, Tạ Cảnh sắp vác cả tiệm sách về rồi.

Bây giờ trên balo cũng có một cái nè.

Lát sau, cuộc thi tiếp sức 4x100m bắt đầu.

Bọn Hà Tập đi đến sân đấu , khi đi ngang Giản Minh Chu, nhúm lông vàng trên đầu cậu ta dựng lên: "Anh Minh Chu à, nhớ phải lớn tiếng cổ vũ bọn em đó!"

Châu Hứa Dương vỗ đầu cậu ta: "Cậu thấy anh Minh Chu lớn tiếng inh ỏi bao giờ chưa?

Giản Minh Chu: "Tôi sẽ cổ vũ bằng âm lượng vừa phải."

Mấy người nhanh chóng đến sân đấu.

Hà Ngọc cũng đi đến khán đài trước tìm chỗ ngồi, Giản Minh Chu nhân lúc đó nhét móc khóa vào balo.

Tạ Cảnh không nhịn được cười: "Tiểu Ngọc nhìn thấy cũng không để ý đâu."

Giản Minh Chu lý trí: "Nhưng em ấy sẽ phát ra tiếng rú khiến cậu khó bề đỡ được."

"......"

Bọn họ tìm chỗ ngồi phù hợp trên khán đài.

Trên sân đấu, các vận động viên đều vào vị trí vạch xuất phát. Một thoáng yên tĩnh, chỉ có tiếng lá ngoài sân xào xạc, Giản Minh Chu đang chụp hình cũng nín thở.

Sau đó tiếng súng hơi vang lên, pằng!

Vận động viên đầu tiên lao đi——

Cùng lúc khán đài cũng dâng trào!

Hà Ngọc kế bên hét lớn: "Aaaa anh ơi cố lên, xông lênnnn! ! !"

Giản Minh Chu không quên mình đến cổ vũ, cũng giơ tay, kích động hô: "Cố lên, cố lên!"

Hà Tập lao nhanh như chớp, truyền gậy vào tay Châu Hứa Dương. Hà Ngọc phấn khích: "Aaaa anh Hứa Dương cũng xông lênnnn! ! !"

Giản Minh Chu bên cạnh tiếp tục hô: "Cố lên, cố lên!"

Tạ Cảnh quay sang: ......

Chờ anh hô xong ba đợt cố lên, Tạ Cảnh nhịn không được mở miệng: "Chú nhỏ, quả nhiên chú rất "công bằng" cổ vũ cho từng người."

Không hơn một từ, cũng không cao hơn một decibel nào.

Giản Minh Chu bỏ tay xuống, khẳng định: "Đương nhiên, tôi đối xử bình đẳng."

...

Phần thi tiếp sức 4x100m kết thúc, Hà Ngọc đi tìm Hà Tập.

Tạ Cảnh cũng chuẩn bị vào sân đấu. Cậu đứng lên, ngoại hình cao ráo nổi bật, bỗng chốc xung quanh có thêm nhiều ánh mắt tập trung đến.

Cậu cởi áo khoác, nghiêng người đưa qua: "Chú nhỏ, giúp tôi giữ một lát."

Giản Minh Chu duỗi tay nhận lấy: "Được."

Áo khoác rộng, chất liệu mềm mại. Anh ôm áo vào lòng: "Còn gì nữa không?"

Tạ Cảnh khựng lại, giữ nguyên tư thế đưa áo, ngước mắt lên nhìn vào anh. Cậu quay lưng về phía mặt trời, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng, cậu cười nhẹ nói: "Chú nhỏ à, hãy cổ vũ cho tôi lớn tiếng hơn bọn Hà Tập nhé."

...

Phần thi đơn 400m sắp bắt đầu.

Bầu không khí của phần thi này có vẻ khác hơn phần thi ban nãy.

Giản Minh Chu từ khán đài nhìn qua, thấy Tạ Cảnh đã vào vạch xuất phát. Thân hình thẳng tắp nổi bật giữa các vận động viên.

Không biết có phải do hồi hộp thay cậu không.

Giản Minh Chu nhìn về Tạ Cảnh phía bên kia, cảm giác tim mình đập thình thịch, tiếng hò hét xung quanh dường như nhỏ đi nhiều.

Anh vô thức đứng lên, đi về phía trước.

Các vận động viên vào vị trí, trọng tài giơ súng lên——

Pằng! Tiếng súng từ đường đua bắn lên không trung.

Bóng dáng đằng sau vạch trắng lao ra như tên bắn! Xung quanh khán đài chật kín người, tiếng hò hét cổ vũ tạo nên những làn sóng âm thanh, truyền về phía sân đấu.

Tên của các vận động viên trên sân xen lẫn với cái nắng hè rực rỡ chói chang.

Bóng hình Tạ Cảnh để lại dư ảnh trên đường băng, lập tức áp sát tầm mắt anh. Bỗng như trở về lần đầu tiên cậu bước đến trước mặt——

Lồng ngực Giản Minh Chu chợt vang lên tiếng đập mạnh.

"Xông lên aaaa!"

"Cố lên cố lên cố lên! ! !"

Âm thanh ầm ĩ xung quanh truyền vào màng nhĩ, tầm nhìn của anh trở nên mơ hồ, chỉ sót lại bóng hình Tạ Cảnh ở trung tâm.

Anh chỉ cách người phía trước vài tấc.

Thời khắc Tạ Cảnh lướt qua trước mắt anh, nhịp tim của Giản Minh Chu tăng lên, căng thẳng dâng trào! Âm thanh từ cổ họng anh như vỡ ra:

"Tạ Cảnhhhh——"

Người phía trước đột nhiên tăng tốc, vượt qua vận động viên trước mặt, băng qua vạch đích.

Đứng nhất rồi!

Xung quanh khán đài vỡ òa. Giữa tiếng hò reo và bàn luận hân hoan, nhịp tim Giản Minh Chu dần ổn định trở lại, vui mừng quay đầu đi về phía lối ra khán đài.

Bên kia, Tạ Cảnh vừa rời khỏi đường băng.

Gia đình Hà Tập và những đồng đội khác đều ở đây.

Giản Minh Chu bước tới, chưa kịp gọi cậu, Tạ Cảnh đã nâng mắt nhìn anh, đi một mạch đến.

Tựa như mang theo cơn gió trên sân đấu, mồ hôi trên trán lấm tấm. Cậu bước vài bước đến trước mặt anh, sau đó thân hình cao lớn như vượt quá sức chịu đựng, nặng nề dựa vào bả vai Giản Minh Chu——

Tim Giản Minh Chu đập mạnh, vô thức đỡ lấy cậu.

Tạ Cảnh xoa trán, hơi thở nóng rực: "Chú nhỏ à, cho tôi dựa một lát."

——————