Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 44: Ngả bài



Cào phím: Rùa màu lam

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Giản Minh Chu lập tức tắt hẳn.

Tạ Cảnh nhìn bức tranh, thái độ tự nhiên.

Sự xấu hổ khi bị nhìn thấy tranh cp đã nguôi đi, thay thế bằng một loại xấu hổ khác.

Dễ thương cái gì chứ...!

Tạ Cảnh biết từ size gap dùng như thế nào không?

Mắt thấy cậu còn định nói tiếp, Giản Minh Chu vội vàng chạy đến rút bức tranh trong tay cậu ra, cấm khẩu:

"...Đây là lời nói mạo phạm." Không phê chuẩn phát ngôn!

Tạ Cảnh xoay người, chớp chớp mắt: "Sao lại mạo phạm ạ?"

Giản Minh Chu bị hỏi cứng họng.

Anh trầm mê trong truyện tranh BL nhiều năm, khó mà nói ra được size gap còn ám chỉ sức bền trong lúc x, trong đó có một tầng ý nghĩa đen tối...

Anh kiếm cớ, dời mắt đi: "Làm gì có ai tự ship cp của mình chứ?"

Trước mặt trầm mặt vài giây, nói: "Mọi người của bộ biên tập không phải luôn như vậy sao?"

"Trêu chọc cp của chú với chủ biên Hạ..." Ánh mắt Tạ Cảnh nhẹ nhàng nhìn sang: "Chẳng phải trước giờ chú không xem là thật à?"

Giản Minh Chu tức khắc không nói nên lời.

Trong lòng loạn lên: Trước giờ chuyện ship cp của anh với Hạ Diệp, anh đều không để trong lòng.

Nhưng Tạ Cảnh không giống vậy.

Anh sẽ để ý, sẽ xấu hổ, sẽ bối rối...

Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt theo. Ánh sáng nghiêng nghiêng rọi xuống giữa anh và Tạ Cảnh, đầu ngón tay Giản Minh Chu vô thức siết lại.

Trang giấy vang lên tiếng loạt xoạt.

Lúc này, đột nhiên lại nghe giọng nói Tạ Cảnh: "Nhưng mà, bức tranh này ở đâu ra thế?"

Giản Minh Chu hoàn hồn, không khí lại trở nên dễ thở.

Anh nhìn về phía bức tranh trên tay Tạ Cảnh, giải thích: "Cái này là lần trước chúng ta chụp ở nhà hàng hải sản, mặt kính phản chiếu bóng của chúng ta. Tác giả Tiểu Lộc..."

"Dùng để tham khảo dáng người."

Câu "tham khảo dáng người" chính anh nói ra còn cảm thấy ngượng miệng.

Quả nhiên vừa nói xong đã nghe Tạ Cảnh bật cười.

Giản Minh Chu chỉ có thể cố gắng bình tĩnh.

Tạ Cảnh ngắm nghía rồi nói: "Tác giả Tiểu Lộc lại còn vẽ chúng ta. Lần sau có cơ hội phải đích thân cảm ơn mới được."

Giản Minh Chu lập tức nhìn sang: Cậu còn định đích thân cảm ơn cô ấy hả!

Không ngại phát cho người một miếng 'cơm' to như vậy sao?

Tạ Cảnh tựa như không hề để ý: "Chú nhỏ, bức tranh này chú muốn giữ không?"

Giản Minh Chu cảm thấy giữ lại có hơi kì cục, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Nếu cậu muốn thì cứ giữ đi."

Anh nói xong mới phát giác ra có chỗ nào đó sai sai. Nhưng Tạ Cảnh đã tự nhiên cầm lấy: "Cảm ơn chú nhỏ. Nếu chú không ship, vậy để em..."

Tim Giản Minh Chu nảy lên, nhìn sang.

"Ship trong âm thầm vậy." [1]

[1] Gốc là 圈地自萌/quān dì zì méng/: chỉ việc âm thầm ship cp, không phô trương, không cue cp khắp nơi, không gây ảnh hưởng đến người được ship. (Nghĩa này chỉ dùng trong phạm vi ship cp, còn nhiều nghĩa khác)

Tạ Cảnh nói xong liền cầm tranh rời khỏi phòng sách.

Hai tai Giản Minh Chu nóng bừng lên, chôn chân tại chỗ!

Kinh khủng quá, giờ Tạ Cảnh còn muốn ship trong âm thầm...

Tốc độ trưởng thành khủng bố thật!

------

Ngày hôm sau không cần đến công ty.

Lúc Giản Minh Chu thức dậy vào buổi sáng, Tạ Cảnh đang chuẩn bị ra ngoài.

Cậu chống một tay lên cửa thay giày, gần như chắn phân nửa ánh sáng, thấy anh liền giương mắt lên: "Chú nhỏ, hôm nay không cần đi làm sao?"

Anh ừm một tiếng: "Không cần họp, có thể ở nhà."

Tạ Cảnh dường như suy tư một lúc.

Giản Minh Chu hỏi: "Sao thế?"

"Chỉ đang nghĩ, nếu chú không có việc, có muốn cùng em đến trường không?"

"Không có gì, chỉ là muốn ở bên cạnh chú nhiều hơn một chút." Tạ Cảnh đã thay giày xong, ngước mắt cười: "Nếu không tiện thì thôi. Em đến trường trước đây, chú nhỏ."

Cậu nói xong liền đóng cửa lại rời đi.

Cạch! Một tiếng vang nhỏ, Giản Minh Chu hoàn hồn.

Lời nói của Tạ Cảnh bình thường lại tự nhiên, hoàn toàn không chứa cảm giác trêu chọc trong đó.

Anh hoài nghi bản thân chưa tỉnh ngủ, xuất hiện ảo giác.

Một lúc lâu sau, anh mới khẽ đặt tay lên trái tim đập hơi nhanh của mình.

...Đi ăn trước đã.

Tuy hôm nay không cần đến công ty nhưng vẫn có công việc như cũ.

Buổi sáng Giản Minh Chu duyệt bản thảo xong, trưa tùy tiện ăn một bữa. Đến chiều về cơ bản là thời gian rảnh rỗi.

Anh ngồi trên ghế lười, cầm truyện tranh như thường lệ, chuẩn bị tận hưởng thời gian hạnh phúc của riêng mình. Ánh mặt trời từ sau lưng trút xuống, rơi trên những trang sách, đường nét cũng rất tinh xảo mượt mà.

Trên trang truyện, hình ảnh công thụ đang mập mờ quấn lấy nhau.

Giản Minh Chu lật hai trang, chợt có dòng suy nghĩ lóe lên:

Tạ Cảnh nói như vậy là mong đợi mình sẽ đến à. Nếu không đến cậu có thấy mất mát không?

...Cũng không nhất định. Nhưng nếu đến chắc là cậu sẽ cảm thấy vui vẻ.

Trang truyện loạt xoạt lật qua.

Trước mắt lại hiện lên meme [Cún lớn chắp tay]. Tim anh như bị chọt một cái.

Rung động, tê dại.

Ngón tay Giản Minh Chu khẽ cử động.

Sau đó buông truyện tranh xuống, đứng dậy chuẩn bị đến trường học.

...

Buổi chiều ba bốn giờ, ánh nắng chói chang.

Lúc Giản Minh Chu đến sân tập, từng bóng hình luân phiên chạy trên đường băng. Anh bước đến khu vực nghỉ ngơi, vừa nhìn đã thấy Tạ Cảnh phía xa đang quay lưng về phía anh.

Trẻ tuổi, mạnh mẽ, sức lực dồi dào.

Tạ Cảnh một mình phía bên kia, Hà Tập và Châu Hứa Dương đều ở khu nghỉ ngơi.

Hà Tập nhìn thấy anh liền kinh ngạc: "Anh Minh Chu, sao anh lại tới đây! Anh tới tìm tư liệu hả?"

Giản Minh Chu nhìn thoáng qua Tạ Cảnh, mơ hồ đáp: "Ừm."

Ánh mắt Châu Hứa Dương bên cạnh dời đến.

Giản Minh Chu lại chuyển chủ đề: "Sao chỉ có hai người ở đây, Tạ Cảnh vẫn phải luyện tập một mình à?"

"Ồ, Tạ Cảnh tập luyện thêm. Thể lực cậu ấy dồi dào, để cậu ấy chạy thêm hai vòng nữa...

Đang nói chuyện, tiếng còi đầu bên kia vang lên.

Giản Minh Chu ngẩng đầu, trông thấy Tạ Cảnh đứng trên đường băng.

Thân hình cao lớn thẳng tắp khẽ cúi, in bóng xuống mặt đất. Khuôn mặt góc cạnh, mày rậm khóe mắt sâu hiện lên càng thêm sâu sắc. Tiếng còi tuýt! một tiếng, cậu lao đi với sức mạnh bùng nổ——

Như một con mãnh thú lớn, mang trong mình sức tấn công mạnh mẽ.

Giản Minh Chu nhìn mà hoảng hốt.

Một Tạ Cảnh như vậy, khác một trời một vực so với Tạ Cảnh ngoan ngoãn hằng ngày. Càng thêm...

Trong lúc ngơ ngác, đằng sau bỗng có tiếng di động vang lên.

Suy nghĩ gián đoạn, quay đầu thấy balo Tạ Cảnh đặt trên ghế, bên trong truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Hà Tập đột nhiên kêu lên: "Ấy! Tạ Cảnh tới kìa."

Nhanh vậy sao? Giản Minh Chu lại dời mắt qua.

Tạ Cảnh vừa bước ra khỏi đường băng.

Ánh mắt giao nhau, ánh mắt còn sót lại sự mạnh mẽ. Nhìn thấy Giản Minh Chu dường như sững sờ trong giây lát.

Bước vài bước đến đây.

Hà Tập vui vẻ nói: "Cậu xem ai tới nè——"

"Chú nhỏ." Tạ Cảnh dừng trước mặt anh, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Em còn tưởng rằng chú sẽ không tới."

Hà Tập lập tức im bặt: ?

Châu Hứa Dương như đang suy tư gì đó liếc mắt một cái.

Giản Minh Chu kiềm nén tâm tình: "Dù sao cũng không có việc gì làm."

Ánh nắng trên cao chiếu xuống, trên bậc thang, bóng hai người đan xen nhau. Trán Tạ Cảnh lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt góc cạnh hơi ẩm ướt.

"Vậy à."

Ánh nắng dường như trở nên sáng hơn, có hơi chói mắt.

Giản Minh Chu dời mắt đi: "Đúng rồi, di động cậu reo kìa."

Tạ Cảnh cúi người cầm điện thoại lên.

Hai người đứng gần nhau, thân hình cậu dựa tới.

Đầu vai Giản Minh Chu khẽ chạm vào ngực Tạ Cảnh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, vừa chạm vào lập tức tách ra.

Một chốc tim anh đập nhanh hơn.

...Tạ Cảnh, là do mới chạy xong hay sao? Cảm giác nhịp tim vừa nhanh vừa nặng nề.

Anh liếc sang người trước mặt.

Tạ Cảnh nhìn di động, nét mặt bình thường.

Giản Minh Chu liền thu lại suy nghĩ: "Có việc gì sao?"

"Không có gì, bố tôi gọi đến. Chỉ là hỏi thăm bình thường thôi."

Hà Tập nghe vậy liền lên tiếng: "Ồ! Chính là người bố dính người của cậu à."

"......" Dính người? Ai cơ?

Giản Minh Chu nghiêng mắt nhìn sang.

Hà Tập giải thích: "Anh Minh Chu, anh không biết đâu. Có một hôm bọn em đi... hội chợ, hội trường đó là của nhà Tạ Cảnh, cậu ấy tiện đường đến thăm bố. Kết quả bố cậu ấy dính người quá, không chịu thả người——"

"Cậu ấy liền phớt lờ bọn em!"

Câu cuối cùng còn kèm theo tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Ký ức của Giản Minh Chu quay về——

Đợi đã... Đó không phải là hôm hội chợ doujinshi sao? Tạ Cảnh nửa đường đụng phải anh, sau đó ném Hà Tập và Châu Hứa Dương ra sau.

Cho nên con người nhỏ bé bất hạnh cõng nồi thay anh...

Anh khiếp sợ nhìn Tạ Cảnh.

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Tạ Cảnh: Suỵt.

"......" Thật đúng là bro của anh!

Hà Tập ló đầu ra trước mặt: "Sao thế? Anh Minh Chu?"

Giản Minh Chu mấp máy môi, di động bỗng vang lên. Anh cúi đầu nhìn tin nhắn Tạ Cảnh gửi đến:

【Cảnh】: Bro không để bụng đâu. ^^

Yết hầu anh khẽ nuốt, tắt điện thoại: "...Không có gì."

------

Buổi chiều 5 giờ, tập huấn kết thúc.

Giản Minh Chu theo bọn họ ra cổng trường.

Hà Tập hỏi một câu có muốn đi ăn hay không, lập tức bị Tạ Cảnh bác bỏ: "Không đi."

"Hả!? Tại sao chứ——"

Tạ Cảnh nhìn Giản Minh Chu, khóe miệng nhếch lên: "Chúng tôi phải về nhà ăn."

Hà Tập còn muốn nói gì đó, đột nhiên bị Châu Hứa Dương quàng tay qua cổ chặn lại! Châu Hứa Dương một tay lôi cậu ta đi: "Đồ ngốc, đi mau."

Giản Minh Chu miễn cưỡng cắn một miếng 'cơm' sống.

Sau đó quay sang Tạ Cảnh: "Chúng ta cũng về sao?"

Một hàng xe điện công cộng đậu trước cổng trường.

Tầm mắt Tạ Cảnh dời tới: "Chú nhỏ, hôm nay em hơi mệt. Chúng ta ngồi xe điện về được không?"

Giản Minh Chu hơi sửng sốt: "...Ừm, được thôi."

Suy cho cùng anh cũng lớn tuổi hơn Tạ Cảnh, nghĩ nghĩ vẫn là ngồi ở phía trước: "Tiểu Cảnh, tôi chở cậu nhé."

Tạ Cảnh ngồi xuống đằng sau: "Vâng."

Giây tiếp theo, xe điện bỗng chùng xuống.

Giản Minh Chu nắm chặt tay lái: ...Nặng, nặng quá! Quả nhiên là một 'con' Tạ Cảnh to đùng——

Anh ổn định lại: "Tiểu Cảnh, ngồi vững nhé."

Đột nhiên một cái cằm gác lên đầu vai anh.

Cánh tay từ phía sau vòng tới, khẽ đặt lên eo anh, cún lớn nằm bò ra: "Ngồi vững rồi, chú nhỏ."

Sau tai Giản Minh Chu nóng lên. Như vậy cũng quá...

Nhưng tư thế Tạ Cảnh ngoan ngoãn, không chứa đựng suồng sã.

Anh do dự há miệng, bỗng nghe giọng nói Tạ Cảnh vang lên trong làn gió nhẹ: "Chú nhỏ à, hôm nay chú tới, em rất vui..."

Vạt áo thun theo gió khẽ bay lên.

Giản Minh Chu thất thần trong nháy mắt. Sau đó nhẹ nhàng ừm một tiếng, lái xe ra ngoài.

Dọc đường đi, cảm giác tồn tại sau lưng rất lớn.

Tạ Cảnh không ôm quá chặt, nhưng nhiệt độ cơ thể rất nóng, không ngừng bao bọc lấy anh.

Giản Minh Chu nhất thời bị mê hoặc, bỏ qua cơ hội nói người ta bỏ tay ra, lúc này chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lái xe. Người phía sau hình như có vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Bỗng dưng, một con chó bên cạnh chạy vượt qua bọn họ.

Ánh mắt hai người đồng thời nhìn qua.

Tạ Cảnh vẫn không nhịn được nói: "Chó đi dạo còn nhanh hơn chúng ta đó, chú nhỏ à."

"......"

Giản Minh Chu hít sâu một hơi, tăng tốc.

------

Sau khi về đến nhà, Tạ Cảnh đi tắm rửa.

Hôm nay nắng to, ánh sáng chiếu xuống ban công có hơi chói mắt. Giản Minh Chu ngồi trên ghế sofa phòng khách.

Anh ngồi ở sofa đọc truyện một lúc, cửa phòng tắm mở ra.

Tạ Cảnh tắm xong bước ra.

"Tiểu Cảnh, cậu muốn ăn luôn bây giờ không, hay để một lát nữa mới ăn."

"Để lát nữa đi."

Cậu nói xong, bước tới ngồi, sofa lún xuống.

Vừa tắm xong, trong không khí hòa lẫn hơi nước nóng ẩm, còn có hương thơm sữa tắm nhàn nhạt.

Lực chú ý của Giản Minh Chu lại phân tán.

Anh không liếc sang bên cạnh, nhìn chằm chằm truyện tranh hồi lâu, mới phát hiện kế bên hơi yên tĩnh.

Quay đầu, nhìn thấy Tạ Cảnh tựa vào sofa. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt, yết hầu nhô lên.

"Cậu mệt à, tiểu Cảnh."

"Vâng." Hô hấp Tạ Cảnh rất nhẹ, bỗng nhiên nói: "Em có thể dựa vào chú ngủ một lát không, chú nhỏ."

Tim Giản Minh Chu nhảy lên, khựng lại một lúc: "...Cậu vẫn nên nằm ngủ đi."

Nói xong, người trước mặt vâng một tiếng.

Tiếp đó bóng người thoáng qua, Tạ Cảnh nghe lời ngã tới, nằm lên đùi anh.

Giản Minh Chu: "!" Anh nói nằm là nằm trên giường mà...!

Cảm xúc nóng rực nặng nề truyền đến đùi anh.

Anh giơ tay lên, lại thấy Tạ Cảnh nghiêng người tới gần anh, nhắm hờ mắt: "Nếu không được thì đẩy em ra đi."

Tim đập thình thịch.

Anh khựng lại một lúc, cuối cùng vẫn không đẩy cậu ra.

Một bàn tay duỗi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh. Chóp mũi Tạ Cảnh chạm vào áo thun mềm mại: "Đổi bột giặt rồi sao?"

Trong đầu Giản Minh Chu loạn thành một nồi cháo: "Bột giặt lúc trước dùng hết rồi, hôm qua vừa mua cái mới." Anh theo bản năng hỏi: "Cậu không thích sao?"

Anh nói xong bỗng sực tỉnh.

...Đợi đã, anh đang nói gì vậy?

Tiếng cười trầm thấp của Tạ Cảnh vang lên: "Thích chứ."

Thích. Hô hấp Giản Minh Chu theo nhịp đập của tim tăng lên, người trước mặt không nói gì nữa, giống như đã ngủ thiếp đi.

Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh trở lại.

Chỉ có ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu lên sofa, những hạt bụi nhỏ chậm rãi lơ lửng trong không khí.

Như vậy rốt cuộc nghĩa là gì đây...

Mặt Giản Minh Chu nóng bừng, lông mi rũ xuống.

Đáng yêu, thích, mong đợi, ôm.

Trong sự mập mờ dường như có cảm xúc bành trướng nào đó dần trở nên sáng tỏ.

Nhưng Tạ Cảnh cái gì cũng chưa nói.

Rõ ràng nhưng cũng mơ hồ.

Anh nên đi xác nhận sao, là tự anh đa tình hay... Tạ Cảnh thật sự thích anh.

Một lúc lâu sau, Giản Minh Chu thở dài.

Cầm quyển truyện tranh lên dời sự chú ý. Cảm xúc bình ổn lại, anh dần chìm vào nội dung sách.

......

Không biết qua bao lâu, trước mặt cử động.

Lực chú ý của Giản Minh Chu bị kéo về.

Bên ngoài sắc trời đã tối, chỉ có một ánh đèn duy nhất lẳng lặng dừng trên người bọn họ.

Cánh tay vòng bên eo anh siết chặt hơn.

Lòng Giản Minh Chu lại trở nên khô nóng. Anh cúi đầu nhìn, cố gắng nói chuyện như bình thường: "Tiểu Cảnh, ngủ ngon không?"

Tạ Cảnh rướn người, nửa khuôn mặt vùi vào áo thun. Nhìn anh, khóe miệng khẽ cong lên.

"Không."

Cậu kéo tay Giản Minh Chu áp vào lồng ngực mình. Trong lòng bàn tay truyền đến tiếng tim đập hỗn loạn kịch liệt: "Em ngủ không được."