Couple Này Chú Không Ship Sao?

Chương 45: Tỏ tình



Cào phím: Rùa màu lam

Trong đầu Giản Minh Chu oanh một tiếng! Não trống rỗng vài giây.

Bây giờ không phải hoàn cảnh khẩn trương gì, cũng không phải lúc vừa rời sân sau khi chạy bộ. Tạ Cảnh lẳng lặng nằm ôm anh lâu như thế, nhưng sao nhịp tim cậu lại nhanh đến vậy...

Thực sự giống như đang nói rằng——

Trong giây lát anh không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Tạ Cảnh cũng nhìn thẳng anh, ánh mắt sáng rực. Kéo ngón tay anh áp sát hơn nữa.

Tiếng tim đập rõ ràng mạnh mẽ truyền đến lòng bàn tay anh.

Giống như một lời tuyên bố thầm lặng.

Đầu ngón tay Giản Minh Chu run rẩy, hô hấp rối loạn: "Tiểu Cảnh, cậu..." Lời nói được một nửa lại không cách nào hỏi tiếp được.

Đầu ngón tay rụt về lại bị bắt lại.

Người trước mặt cười một tiếng.

Tạ Cảnh nhìn anh: "Chú nhỏ ơi, chuyện em thích chú, biểu hiện chưa đủ rõ ràng hay sao?"

Âm thanh như nổ tung bên tai!

Cùng với dòng máu đang lưu thông và nhịp tim đập mạnh mẽ, Giản Minh Chu choáng váng, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Tạ Cảnh nói, thích anh.

------

Ngày hôm sau, ban biên tập vẫn bận rộn mà vui vẻ như cũ.

"Xem số mới tháng này chưa? Tác giả Tk phát huy ổn định, tác phẩm mới leo lên top 1 yêu thích!"

"Còn chưa xem nữa, thể loại gì đó?"

"Cấm kị, niên hạ..."

Roẹt—— Ngòi bút quẹt mạnh lên bản thảo.

Giản Minh Chu ngồi sau bàn làm việc, tâm tình vất vả ổn định giờ lại nổi nên sóng gió.

Nét mực nhuộm lên giấy, hai bên tai cũng nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt khó phát hiện.

Suy nghĩ trong chớp mắt quay về tối hôm qua:

Tối hôm qua, Tạ Cảnh đã tỏ tình với anh.

Cú sốc quá lớn thế nên lúc ấy hình như anh chưa phản ứng lại. Chỉ có thể ngơ ngác để Tạ Cảnh dựa vào anh bật cười rồi kéo anh đi ăn cơm.

Nhưng cho dù lúc đó anh hoàn hồn rồi thì sao, nên đáp lại như thế nào đây?

Chuyện như thế này, trước giờ anh chưa từng dám nghĩ đến: Chẳng những cả hai đều là nam, trẻ hơn anh nhiều tuổi. Còn là cháu trai của bạn mình, đang là sinh viên thể thao trường đại học, sống chung nhà...

——Hoàn toàn tràn ngập cảm giác cấm kị!

Giản Minh Chu ngẫm lại đã thấy sau eo run lên.

Lòng bàn tay như còn sót lại cảm giác tê dại do tiếng tim đập, anh nhịn không được tự hỏi:

Vậy bây giờ bọn họ là gì của nhau?

Tạ Cảnh thổ lộ xong cũng không nói gì thêm...

Đang nghĩ ngợi, bên tay đột nhiên rung lên: 【Cảnh】

Tim Giản Minh Chu nhảy lên, chuẩn bị tinh thần hai giây mới click mở tin nhắn.

【Cảnh】: [Cún lớn xuất hiện]

Anh nhất thời bị sự dễ thương tấn công, hỏi: Không luyện tập sao?

【Cảnh】: Đang nghỉ giữa giờ, xuất hiện ^^

Nói chuyện phiếm về những đề tài thường nhật, công việc, tập huấn, bảo vệ và chó, Đoạn Đình Phương leo cửa sổ. Tạ Cảnh nói xong lại hỏi anh tối ăn gì, thái độ vô cùng bình thường.

Giản Minh Chu khe khẽ thở phào, nhưng lại có hơi để trong lòng.

Như thể chuyện tỏ tình tối hôm qua chỉ là ảo giác.

Trong lòng rối bời, Tạ Cảnh lại hỏi: Còn muốn ăn gì không? Em tiện đường mua cho chú.

Giản Minh Chu kiềm nén nỗi lòng, trả lời: Không cần mua cho tôi...

Di động rung lên, lập tức có hồi âm.

【Cảnh】: Em muốn mua đồ ăn ngon cho người em thích, không được sao ạ ^^

Má ơi! Tay Giản Minh Chu run lẩy bẩy.

Sau đó trượt tay gửi đi câu [Vậy thì ok quá rồi]——

Anh lập tức ấn tắt màn hình điện thoại! Hít sâu một hơi. Tổn thọ quá. Rốt cuộc anh đã gửi gì cho Tạ Cảnh vậy?

Xung quanh vẫn đang trò chuyện ầm ĩ.

Giản Minh Chu đứng dậy, chuẩn bị đến phòng nghỉ bình tĩnh lại một chút.

Ra hành lang, quẹo ngang lối rẽ.

Lập tức thấy một bóng hình quen thuộc đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng nghỉ, tắm mình trong ánh nắng, yên tĩnh cô độc điển trai.

Giản Minh Chu: "......"

Hà Lộ Thần sinh ra lớn lên ở phòng nghỉ hả?

Nghe thấy động tĩnh, Hà Lộ Thần lưu loát quay đầu: "Hey, Jamy~"

Anh bước tới: "Hey, Lusen."

Tầm mắt của người trước mặt dường như dừng lại trên người anh vài giây, Giản Minh Chu định rót nước liền nghe Hà Lộ Thần mở miệng: "Hôm nay cậu có tâm sự gì sao, Jamy Chu?"

Mấy câu phàn nàn ào đến như mưa trút trong lòng! Giản Minh Chu há miệng, nhưng lại không có tâm tình châm chọc.

Anh dừng lại: "Rất rõ ràng sao?"

"Ừm hửm~"

Anh chần chừ vài giây.

Chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến tâm trí anh hỗn loạn, một lúc sau, anh ngập ngừng lên tiếng: "Chủ biên Hà, anh từng... yêu đương chưa?"

Hà Lộ Thần ưu nhã dựa vào cửa sổ sát đất, nhấp một ngụm cafe tự xay: "Người yêu của tôi là văn chương."

Giản Minh Chu nghẹn họng.

Thực ra Hà Lộ Thần thích hợp với bộ phận truyện tranh hơn nhỉ?

Tuy nhiên, xét thấy đối phương là một người tương đối bình thường xung quanh mình, anh trầm ngâm vài giây, vẫn tiếp tục dò hỏi: "Nếu có một tình yêu tương đối cấm kị, anh sẽ suy xét như thế nào?"

Hà Lộ Thần kinh ngạc: "Vậy chẳng phải càng kích thích hơn sao?"

"......"

"Hay là nói, cậu đang băn khoăn cái gì?"

Giản Minh Chu lập tức ngẩn ra.

"Loại chuyện này, tôi cũng không thể cho cậu bất kỳ lời khuyên nào được."

Hà Lộ Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tùy ý hỏi: "Quan trọng nhất chẳng phải là cậu có thích đối phương hay không sao?"

Anh có thích hay không...

Tim Giản Minh Chu nhảy lên: "Tôi..."

Anh ngẩng đầu, liền thấy Hà Lộ Thần dựa vào cửa sổ sát đất trong suốt, sườn mặt ánh lên giữa những tòa cao tầng và bầu trời xanh thẳm, vầng sáng lưu chuyển quanh mép cốc cafe.

...Giống như một bức tranh biết bắn thơ.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, mạch suy nghĩ khác đều bị đứt đoạn.

Giản Minh Chu miễn cưỡng bình tĩnh lại: "Ừm... cảm ơn."

Sau đó anh cầm bình nước rời khỏi phòng nghỉ.

Đợi đến khi hình bóng anh biến mất cuối hành lang, Hà Lộ Thần mới dời mắt, chậm rãi nhấp một ngụm cafe:

Lúc nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, cũng đã là lúc bắt đầu chìm đắm rồi, Jamy.

...

Trở lại bộ biên tập, Giản Minh Chu còn hơi hoảng hốt.

Anh có cảm giác tim mình bị ai đó chạm vào.

Nhưng tác động khi bị bức tranh kia đập vào mắt sâu sắc quá, đến nỗi anh vẫn không thể ngừng nghĩ về nó.

"Giản Minh Chu, cậu đi đâu đó?"

Hạ Diệp phía bên kia kêu anh một tiếng: "Hợp đồng của tác giả Tiểu Lộc gửi đến rồi, cậu định gửi bưu điện hay trực tiếp đưa đến cho cô ấy?"

Giản Minh Chu tạm thời dừng suy nghĩ: "Để tôi đưa qua."

Đây là hợp đồng bản quyền ba bên ký tên, gửi bưu điện cho Tiểu Lộc còn phải đợi người ta gửi lại, không bằng trực tiếp đưa đến cho cô ký tên rồi cầm về.

Hạ Diệp đưa hợp đồng cho anh: "Được."

Cậu ta lại hỏi: "Cho nên cậu vừa mới đi đâu? Dáng vẻ mất hồn mất vía thế kia?

"Phòng nghỉ." Giản Minh Chu: "Chủ biên Hà cũng ở đó."

Hạ Diệp lập tức trở nên sắc bén: "Cậu lại gặp kẻ thù truyền kiếp?"

Giản Minh Chu nhận lấy hợp đồng, trong lúc tâm tình bất ổn vẫn không quên tự đút 'cơm' cho mình: "Đừng ghen, bây giờ cậu đến chắc là anh ta vẫn còn ở đó đấy."

Anh nói xong, xoay người bay đi.

"......" Sắc mặt Hạ Diệp lập tức đen đi 8 độ!

------

Chỗ của Tiểu Lộc cách công ty không xa.

Giản Minh Chu bắt taxi, quen thuộc đến đó.

Vừa vào đã bắt gặp bốn cặp mắt sáng ngời. Tiểu Lộc và ba trợ lý đồng loạt vọt tới cửa:

"Đại nhân!"

"Thần——"

"Tin vui của nhân loại! ! !"

Giản Minh Chu suýt bị ủi xuống lầu.

Anh vững vàng bám lấy khung cửa, ấm áp mở miệng: "...Bình tĩnh một chút, tôi suýt biến thành ngôi sao hộ mệnh trên trời rồi."

"......"

Bốn cái đầu cúi xuống, cung nghênh anh bước vào.

Đặt hợp đồng lên bàn, Giản Minh Chu nói: "Xác nhận nội dung một chút. Tuy rằng cục bản quyền đã thẩm định rồi, nhưng cô đọc kĩ lại thông tin danh tính xem đúng hay chưa."

Tiểu Lộc gật đầu như giã tỏi: "Vâng vâng vâng!"

Cô cầm hợp đồng lên bắt đầu xem xét, ba trợ lý bên cạnh đã bắt đầu hồi tưởng. A Tranh ngậm ngùi:

"Lần trước biên tập Chu tới, chúng ta còn bị deadline đuổi sống đuổi chết."

Tiểu Lật tiếp câu: "Sống không bằng chết."

Tiểu Cát suy tư vài giây: "Cuối cùng thoát chết gang tấc!"

Ba người đồng loạt: "Kakakaka..."

Giản Minh Chu nhìn thật sâu: Mấy người vẫn thích chơi nối thành ngữ đến vậy à... [1]

[1] Ba thành ngữ: 赶生赶死/Gǎn shēng gǎn sǐ/: đuổi sống đuổi chết, 生不如死/shēng bùrú sǐ/: sống không bằng chết, 死里逃生/sǐ lǐ táoshēng/: thoát chết gang tấc. Đều có từ 生/shēng/.

Hợp đồng nhanh chóng được xác nhận xong.

Tiểu Lộc ký tên lên, Giản Minh Chu cầm lấy chuẩn bị quay về công ty: "Vậy tôi đi trước đây."

"Biên tập, tôi đưa anh xuống lầu."

Giản Minh Chu không từ chối: "Được."

Bọn họ trò chuyện một đường tới lúc xuống lầu.

Chỗ này đều là khu dân cư, ra khỏi cửa, đường phố sạch sẽ yên tĩnh, ánh mặt trời lười nhác nằm ườn trên mặt đất.

Giản Minh Chu dặn dò về tác phẩm mới xong, đang muốn đi, đột nhiên Tiểu Lộc gọi giật lại: "Ấy từ từ đã!"

Cô lén lút nói: "Biên tập à, anh còn chưa nói, bản thảo luyện tập lần trước của tôi... tôi tham khảo tốt không?"

Thân hình Giản Minh Chu bỗng khựng lại.

Trong đầu hiện lên hình ảnh bản vẽ kia, Tạ Cảnh từ phía sau ôm eo anh...

Chỗ eo ngày hôm qua bị ôm lấy khe khẽ nóng lên.

"Biên tập ơi?" Tiểu Lộc ngoi đầu lên.

Giản Minh Chu lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng cô: "Sao tôi cảm thấy tất cả đều do cô tự do phát huy, hoàn toàn không cần tham khảo."

Tiểu Lộc ngượng ngùng cúi đầu: "Hehehe..."

Cô hehe vài giây đột nhiên sực nhớ: "Á! Suýt nữa quên mất, hai người không phải sống cùng nhau sao? Tôi fax qua cậu ấy không nhìn thấy chứ?"

Cô vừa nói vừa sợ hãi bưng mặt: "Tôi tự ship cp đó, nếu bị cậu ấy nhìn thấy, cậu ấy có để bụng không!"

Giản Minh Chu: "......"

Không, hoàn toàn không để bụng, thậm chí còn muốn đích thân cảm ơn cô.

Nghĩ đến đây, anh lại nhớ đến Tạ Cảnh nói thích anh...

Giản Minh Chu hơi thất thần.

Đột nhiên nghe tiếng kêu bên cạnh: "Nhưng nếu là cp thật thì sẽ không để bụng rồi!"

Tim anh giật thót, hoàn hồn: "Gì cơ?"

Tiểu Lộc nói: "Truyện tranh chẳng phải hay có cảnh này sao? Nếu thích đối phương, trong tình huống bị đối phương nhìn thấy ảnh cp của mình sẽ có sự khác biệt lớn!"

Giản Minh Chu nín thở: "...Sẽ thế nào?"

Tiểu Lộc ngửa đầu đón ánh nắng, ánh mắt tỏa ra hào quang rực rỡ, vui sướng cao giọng: "Sẽ bị nắng đó——!" [2]

[2] 被太阳/Bèi tàiyáng/,ngôn ngữ mạng, 太阳: mặt trời= 日/rì/. 被太阳=被日: bị xxx, bị nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, bị các thứ các thứ (cả nhà tự phát huy nhé).

——————

Vì flop quá nên tôi xin drop... 2 ngày để đi chơi lễ. Chúc cả nhà 30/4- 1/5 vui vẻ bên gia đình.