“Tôi nói này, hai người định khi nào tổ chức hôn lễ?”, Lục Hi trêu ghẹo hỏi.
Tần Lam vừa nghe thấy lời này, mặt liền đỏ lên, lập tức nói: “Anh nói bậy bạ cái gì đó, ai sắp kết hôn, đúng thật là”.
Advertisement
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn như mông khỉ của Tần Lam, Lục Hi cười sằng sặc nói: “Kết hôn cũng không phải chuyện mất mặt gì, sao phải xấu hổ, có điều, tôi với cô quen biết nhiều năm như vậy, cũng không biết cô biết xấu hổ đấy Tần Lam à, kỹ năng này là gần đây mới lĩnh ngộ được sao?”
Nghe thấy lời nói của Lục Hi mang theo chút mỉa mai, Tần Lam đột nhiên đứng lên, thẹn quá hóa giận nói với Lục Hi: “Mẹ kiếp anh cảm thấy tôi đây dễ bắt nạt lắm phải không, nào đến đi, có gan chúng ta một chọi một”.
“Khụ khụ, đừng có hơi một tí là đánh đánh giết giết, cô là con gái, cần phải biết dè dặt, phải không Vân Khả Thiên?”, Lục Hi cố nén cười nói.
Vân Khả Thiên cũng ngượng ngùng cười nói: “Không quan trọng, chị Lam có thế nào thì em cũng đều thích”.
“Thích cái khỉ gió nhà cậu”.
Tần Lam mắng Vân Khả Thiên một câu, đứng dậy rời đi, một mình đi tới đầu bên kia của hành lang, đi tới đi lui trông khá cáu kỉnh.
Lục Hi nhìn thấy thì phá lên cười, giơ ngón tay cái với Vân Khả Thiên, nói: “Người anh em, lợi hại đấy, con khủng long bạo chúa này mà cậu cũng có biện pháp, cao thủ tình trường, bái phục bái phục”.
Sau đó Vân Khả Thiên lại nhìn đến Tần Lam đang đi tới đi lui ở đằng xa, mày ủ mặt ê nói: “Anh Lục, sao em cảm thấy, lại sắp bị đánh rồi”.
Lục Hi đang định cười to thì thấy viện trưởng Trương bước ra từ trong thang máy, chạy chậm tới.
Chỉ thấy ông ta thở hổn hển đến trước mặt Lục Hi, vội vàng cúi đầu khom lưng nói: “Thực xin lỗi cậu Lục, vừa rồi tôi quá kích động, xin cậu đừng để trong lòng”.
Các bác sĩ và nhân viên bảo vệ ở cửa phòng ICU nhìn thấy bộ dạng viện trưởng Trương vô cùng sửng sốt.
Trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù là bệnh nhân hay người nhà, từ trước đến nay đều khách khách khí khí cung cung kính kính với viện trưởng Trương, khi nào thì đến lượt viện trưởng Trương đối xử với người khác như vậy chứ?
Tuy nhiên, trong lòng Trương Côn Dân còn chấn động hơn bọn họ.
Vừa rồi sự vô lý của Vân Khả Thiên khiến ông ta cảm thấy vô cùng tức giận, đây là bệnh viện, một nơi vô cùng chuyên nghiệp, mạng người vô cùng quan trọng, sao có thể làm liều được.
Như những gì ông ta nói lúc nãy, cho dù Vân Thắng Quốc đích thân đến, ông ta vẫn như cũ, sẽ không để cho bọn họ làm càn.
Ông ta tức giận đùng đùng ngồi trong phòng làm việc, vừa mới uống hai ngụm trà nguôi giận một chút thì đột nhiên nhận được điện thoại của sư phụ Diệp Phùng Xuân.
Trương Côn Dân kích động vội vàng nhận điện thoại, sư phụ đã rất lâu không liên lạc với ông ta, không biết gần đây sư phụ thế nào, bản thân có phải nên đến Thượng Kinh thăm sư phụ rồi không.