Trương Côn Dân nhận điện thoại với tâm trạng kích động, nhưng ngay sau đó lại là một trận mắng chửi như tát nước của Diệp Phùng Xuân.
Trương Côn Dân vẫn còn ngây ngốc thì nghe thấy sư phụ hỏi ông ta có phải có tranh chấp với một người họ Lục hay không.
Advertisement
Trương Côn Dân vừa nghe thấy vậy, vội vàng kể cho Diệp Phùng Xuân những gì đã xảy ra, ông ta hỏi lòng không thẹn, cho dù Vân Khả Thiên cáo trạng với Diệp Phùng Xuân, Trương Côn Dân cũng cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng ông ta vừa nói xong, lập tức bị răn dạy và quở mắng nghiêm khắc hơn, Diệp Phùng Xuân còn nói cho ông ta biết.
Vị họ Lục này là một nhân vật vừa khủng bố vừa vĩ đại, cho dù là ông ấy cũng hèn mọn như hạt bụi khi đứng trước mặt cậu ta, còn ông ta chẳng là cái thá gì.
Diệp Phùng Xuân yêu cầu ông ta phải ngay lập tức đến xin lỗi, cầu xin sự tha thứ của cậu Lục, đồng thời nghe theo sự sắp xếp của cậu ta, bằng không sẽ lập tức cắt đứt quan hệ thầy trò với ông ta, đồng thời công khai trên các phương tiện truyền thông của Hoa Hạ.
Lúc này, Trương Côn Dân hoàn toàn hoảng sợ, cậu Lục trong miệng sư phụ này giống như là một vị thần, là một nhân vật toàn năng.
Hơn nữa, còn nói ra những lời nghiêm trọng như cắt đứt quan hệ thầy trò, Trương Côn Dân biết bản thân chắc chắn đã gặp được nhân vật tài ba.
Bởi vì ông ta biết trên phương diện y thuật sư phụ của mình đã vô cùng thần kỳ, là đệ nhất Hoa Hạ, ngay cả ông ấy cũng tôn sùng người này như vậy, thì người này nhất định là sự tồn tại không phải bản thân có thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây Trương Côn Dân vội vàng đặt tách trà xuống, chạy thẳng tới đây.
Mà lúc này, Lục Hi nhìn Trương Côn Dân nói: “Ông cũng không cần phải căng thẳng, việc này ông cũng không có gì là sai, chỉ là chúng tôi có phương pháp riêng của mình, trình độ y học hiện tại còn chưa đạt tới, ông không hiểu cũng là chuyện bình thường”.
Trương Côn Dân mù mờ gật gật đầu.
Lúc này, Lục Hi nói: “Bây giờ có thể bảo người của ông rời đi rồi chứ, tôi phải nhanh chóng cứu chữa cho Tư Không Trích Tinh”.
Trương Côn Dân nghe thấy vậy, vội vàng nói: “Có thể có thể, nhưng cậu Lục, tôi bạo gan hỏi một câu, tôi có thể đứng ngoài nhìn được không, tôi không phải là muốn lén học y thuật, tôi chỉ là muốn biết, cậu rốt cuộc dùng phương pháp thần kỳ gì để chữa trị cho Tư Không Trích Tinh”.
Nhìn thấy vẻ mặt tha thiết mong chờ của Trương Côn Dân, Lục Hi suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
Chỉ là dùng cao Cửu Chuyển Đoạn Tục mà thôi, người khác cũng nhìn không ra được manh mối gì, nhưng nếu không để cho Trương Côn Dân nhìn, đoán chừng cả đời ông ta cũng sẽ nghĩ mãi về việc này.
Nhìn thấy Lục Hi đồng ý, Trương Côn Dân lập tức lộ vẻ hưng phấn, vội vàng bảo hai bác sĩ và nhân viên bảo vệ rời đi.