Lục Hi cũng lái xe đến đường đua, ánh mắt nhìn đến thiết bị đếm giờ.
Mười phút sau, còn vài giây nữa là đến chín giờ, tất cả các xe đều nổ máy, chờ hiệu lệnh cuối cùng.
Advertisement
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng súng hiệu vang lên, đồng hồ điểm chín giờ tròn, tất cả các xe đều gầm rú lao ra như mũi tên rời khỏi dây cung.
Lục Hi cũng là việc đáng làm thì phải làm, mở ra hai luồng khí ni-tơ gia tốc, ống xả phun ra ngọn lửa màu xanh lam tuyền, lao ra như sao băng, lập tức tiến vào trong top mấy người dẫn đầu.
Trên mặt Lưu Diệu lộ ra nét tươi cười rạng rỡ.
Lúc này, ở phía tây quảng trường, mười mấy chiếc màn hình lớn đồng thời sáng lên, hiển thị tình hình của tất cả các xe tham gia cuộc đua, mọi người chăm chú theo dõi.
Tất cả các xe đua đều đuổi sát nút, Lục Hi vẫn luôn dẫn đầu, nằm vững trong tốp ba.
Cứ như vậy, sau hơn một tiếng đồng hồ, xe của Lục Hi đột nhiên bẻ lái lao ra khỏi đường đua, những người đang theo dõi đều cực kỳ sợ hãi.
Lúc này xảy ra sai sót, sẽ vô cùng nghiêm trọng, các tay đua phía sau luôn theo sát không rời, nếu xe gặp sự cố, con hắc mã của anh sẽ thất bại nửa đường.
Tất cả mọi người còn đang nghĩ, sợ rằng lần này Lục Hi sẽ hoảng hốt lo sợ, dẫu sao anh có khả năng bỏ lỡ mất vài tỉ tiền thưởng, đổi lại người khác e rằng cũng khó tránh hoảng loạn.
Mà khuôn mặt Lưu Diệu sa sầm, nhìn chằm chằm vào màn hình, biểu cảm trên khuôn mặt hận không thể nuốt sống Lục Hi.
Lúc này, bởi vì tình trạng xe của Lục Hi, trên một màn hình lớn phóng to hình ảnh của Lục Hi để mọi người được nhìn kỹ.
Chỉ thấy lúc này, Lục Hi đẩy cửa xe, nhàn nhã dựa trên xe, châm một điếu thuốc, nhìn mấy chiếc xe trước mặt vốn ở phía sau anh lao nhanh qua, giống như đang xem kịch, đồng thời, còn thấy anh giơ ngón giữa trước máy quay.
“Chuyện này là sao?”
“Chẳng lẽ là anh ta cố ý?”
“Người này điên rồi sao, không cần mấy tỷ tiền thưởng nữa?”
Mọi người nhìn thấy Lục Hi hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào, cũng không giống như xe có vấn đề gì, mà giống như khách du lịch đặc biệt đến ngắm cảnh, lại còn làm ra động tác tay khiêu khích như vậy, mọi người không rõ lý do, lập tức xôn xao bàn tán.
Mà lúc này sắc mặt Lưu Diệu tối sầm có thể vắt ra nước, hắn dự cảm có chuyện không hay, chỉ thấy hắn vẫy tay, cùng mười mấy thuộc hạ vội vàng lên xe chạy trên con đường nhỏ chạy đến chỗ Lục Hi.
Diêu Na thấy vậy, lập tức mở cửa ngồi lên xe, khởi động xe, lúc này, Tiết Cảnh Thiên vội vàng mở cửa ghế lái phụ nói: “Em cũng đi”.
Diêu Na khẽ nhíu mày, nhưng vẫn khởi động xe đuổi theo.
Lúc này, Lục Hi nhàn nhã hút thuốc, nhìn bụi bặm trong sa mạc bị những chiếc xe đua cuộn tung lên, miệng huýt sáo, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.