Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1098: “Cô là cảnh sát?”  



Không lâu sau, chiếc xe thương vụ Mercedes Benz của Lưu Diệu cùng ba chiếc xe của thuộc hạ hắn chạy đến, vây chặt lấy Lục Hi.



Chỉ thấy Lưu Diệu xuống xe, rút súng lục từ thắt lưng ra, xông tới trước mặt Lục Hi, chỉ vào đầu anh nói: “Tên họ Lục, cậu đang giở trò gì vậy?”



Lúc này, thuộc hạ của Lưu Diệu cũng xuống xe, bao vây Lục Hi, chĩa súng về phía anh.

Advertisement



Lục Hi khẽ cười nói: “Đột nhiên không muốn chơi nữa, cảm thấy nhàm chán”.



Vừa nghe thấy những lời này của Lục Hi, Lưu Diệu tức đến suýt chút bùng nổ tại chỗ, ném hơn bảy trăm triệu vào đó, cậu nói với tôi không chơi nữa?



“Tên họ Lục, tao đã cược cả tính mạng của bản thân và gia đình, mày nói với tao không chơi nữa là sao, lập tức tham gia cuộc đua cho tao, bằng không tao sẽ lập tức bắn nát đầu mày”, Lưu Diệu gầm lên như một kẻ điên.



Nhưng, Lục Hi lại nhàn nhã hút một hơi thuốc, nói: “Bây giờ đi tham gia cuộc đua e rằng chẳng được cái cóc khô gì, tham gia hay không có quan trọng gì?”



Tất cả xe đều đã đi qua đây hơn một giờ, xe của Lục Hi dù có tốt đến đâu, kỹ năng lái xe giỏi thế nào cũng không thể bù đắp được khoảng cách thời gian đó.



Lưu Diệu đương nhiên cũng biết điều này, nhưng hắn không muốn tin, hắn đã vay của nhà họ Lương năm trăm triệu, nếu thua trận này, hắn lấy gì để trả cho nhà họ Lương đây?



Lưu Diệu nghe thấy những lời của Lục Hi, dường như dần dần bình tĩnh lại, chỉ thấy hắn chậm rãi hỏi: “Tại sao mày phải làm như vậy?”



Hắn có chút nghĩ không ra, Lục Hi có lý do gì mà không kiếm vài trăm triệu, còn muốn lừa gạt hắn như này, lẽ nào còn kiếm tiền khác sao.



Đúng vào lúc này, Lục Hi đột nhiên trầm giọng nói: “Anh còn nhớ lúc trước anh đã gài bẫy một người tên Tư Không Trích Tinh không?”



Lưu Diệu nghe thấy vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi nói: “Hắn có quan hệ gì với mày?”



“Quan hệ gì anh không cần biết, anh chỉ cần biết thiện ác có tuần hoàn, anh lừa gạt người khác, ắt sẽ có ngày bị lừa, có một câu nói nổi tiếng thế này, luật nhân quả không chừa một ai?”, Lục Hi chậm rãi nói. Mà lúc này sắc mặt Lưu Diệu tái nhợt, chỉ thấy hắn mở chốt an toàn của khẩu súng, hung ác nói: “Mày được lắm, nhưng, tao có chết cũng sẽ kéo mày làm đệm lưng”.



Đúng lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ lao nhanh tới, mang theo cát bụi dừng bên cạnh đám người, chỉ thấy Diêu Na xuống xe, chĩa súng lục về phía Lưu Diệu, nói: “Bỏ súng xuống, cảnh sát đây”.



Mọi người đều ngây ra, chỉ thấy Diêu Na từ từ lấy ra thẻ cảnh sát cầm trong tay, Tiết Cảnh Thiên mù mờ đứng ở phía sau, rõ ràng có chút luống cuống.



Lúc này, Lưu Diệu nhìn Diêu Na, lạnh lùng nói: “Cô là cảnh sát?”



“Đúng vậy, tôi là Diêu Na thuộc đội phòng chống tội phạm của sở cảnh sát tỉnh Tây Bắc, tất cả bỏ súng xuống, chấp nhận xử lý, nếu không tôi sẽ nổ súng”, Diêu Na lạnh lùng nói.



Nhưng Lưu Diệu lại cười giễu cợt nói: “Mẹ kiếp, đều gài bẫy ông đây, nhưng cô nghĩ một mình cô có thể là đối thủ của chúng tôi sao?”



Lúc này, thuộc hạ của Lưu Diệu đều chĩa súng về phía Diêu Na. Một mình Diêu Na đối mặt với hơn chục khẩu súng, rõ ràng có chút thế cô sức yếu.



“Các người đừng ngoan cố chống lại nữa, Lưu Diệu đã xong đời rồi, bên trên đã để ý tới hắn từ lâu, chúng tôi đã nắm được rất nhiều chứng cứ phạm tội của hắn, nếu các người còn tiếp tục chống đối chỉ có thể tăng thêm án phạt của bản thân, cân nhắc kỹ đi”, Diêu Na lạnh lùng nói.