Đám người Lương Thông mơ hồ khó hiểu, cũng không biết Lục Hi muốn xử lý con vật khổng lồ này thế nào, chỉ đành đứng một bên nhìn.
Đúng lúc này, lại thấy Trương Thuận đưa người đi đến, sầm mặt nói: “Con quái vật này thuộc về khu bảo vệ của tỉnh chúng tôi, không ai được động vào”.
Advertisement
Lục Hi vừa nghe vậy, quay người cau mày nhìn Trương Thuận.
Lúc này, Lương Thông cũng không nhịn được nữa, chỉ thấy ông ta lớn tiếng nói: “Phó tư lệnh Trương, ông làm vậy thật quá đáng, cậu Lục mạo hiểm tính mạng, giúp các ông diệt trừ tai họa, tôi cho rằng cậu ấy có quyền tùy ý xử lý con vượn khổng lồ này”.
“Đúng thế, nếu không phải có cậu Lục, các ông còn có thể yên ổn đứng ở đây ư?”
“Đúng, cậu Lục có quyền xử trí con vượn khổng lồ này”.
“Ai dám ngăn cậu Lục, hôm nay Trương Bác tôi phải lĩnh giáo một trận”.
Trương Thuận vừa dứt lời, không những Lương Thông thể hiện sự bất mãn, những người khác cũng lên tiếng chỉ trích.
Mặt Trương Thuận tái mét, nói: “Chuyện này là chuyện của khu bảo vệ, cho dù các ông giúp đỡ cũng không thể tự ý xử lý, đây là kỷ luật của quân đội”.
Từ sau khi Trương Thuận chứng kiến thực lực thực sự của Lục Hi, thực ra cũng rất khâm phục, nhưng là đại diện của phía quân đội, chuyện này tốn quá nhiều, tổn thất một chiếc trực thăng võ trang, hơn ba mươi đặc cảnh, đến cuối cùng lại không có được gì, ông ta không biết quay về ăn nói thế nào.
Cho nên ông ta cũng chỉ có thể bất chấp thương lượng với đám người Lương Thông, bất luận thế nào cũng phải giữ lại thi thể của con vượn khổng lồ này.
Lúc này, Lương Thông nói.
“Quy tắc của quân đội? Quy tắc của quân đội làm sao, chúng tôi mạo hiểm tính mạng, hỗ trợ các ông thực hiện nhiệm vụ, một mình cậu Lục diệt trừ con vượn khổng lồ này, giảm bớt bao nhiêu thương vong, chẳng lẽ trong lòng ông không biết sao. Chuyện này, cho dù nói đến quân đội, Lương Thông tôi cũng dám giành với ông”.
Lúc này trên người Lương Thông toát ra khí mạnh mẽ, uy thế người gánh vác tỉnh Tây Sơn cũng không phải là giả, đám người sau lưng cũng hằm hằm nhìn Trương Thuận như hổ đói, bày dáng vẻ có một lời không hợp thì sẽ ra tay, hoàn toàn không quan tâm đến đám đặc cảnh cầm súng phía sau Trương Thuận.
Nếu đánh nhau thật, đám đặc cảnh đó vốn không phải là đối thủ của những người này, chưa đến nửa tiếng, những người này sẽ dễ dàng tiêu diệt bọn họ mà không có bất kỳ thương vong nào.
Dù sao những người đến lần này, toàn bộ đều là cao thủ cảnh giới tiên thiên, còn có hai tông sư bán bộ, muốn giết sạch hơn một trăm đặc cảnh đúng là quá dễ dàng.
Lúc này, trong lòng Trương Thuận đã hoảng sợ, bây giờ những người này lại bất chấp uy thế của phía quân đội, dám đối kháng với mình, há lại có lý này.
“Các ông muốn làm gì, có biết các ông làm vậy sẽ bị xử lý theo quân pháp không?”, Trương Thuận cố ra vẻ mạnh mẽ nói.
Lương Thông lại lạnh lùng cười nói: “Xử lý theo quân pháp, đầu tiên, ông phải đi ra khỏi đây đã, mới có thể xử lý chúng tôi theo quân pháp”.
Lương Thông là đại lão của Tây Sơn, cũng có chút bá đạo, ông ta đã nhẫn nhịn Trương Thuận rất lâu rồi, bây giờ bùng phát ra, Trương Thuận đúng là không gánh được thật.
Lúc này, Trương Thuận nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lương Thông, và ánh mắt tức giận của mấy chục cao thủ phía sau ông ta, chỉ cảm thấy luồng sát khí lạnh lẽo ập đến, hai chân bất giác run rẩy.