Ông ta dùng hết sức mạnh toàn thân mới kiểm soát được bản thân tránh mất mặt, sau đó lấy dũng khí quát nói: “Các ông muốn tạo phản hả, người đâu, bắt họ cho tôi”.
Trương Thuận quát một tiếng, thuộc hạ của ông ta quay sang nhìn nhau, cầm súng lên một cách miễn cưỡng, bao vây đám người Lương Thông, nhưng đều hướng họng súng xuống dưới đất, không ai đám chĩa thẳng vào đám người Lục Hi.
Không phải bọn họ không có cái gan đó, mà là đám người Lương Thông vẫn đang hỗ trợ bọn họ, phát huy tác dụng rất lớn, lúc quan trọng còn bảo vệ họ, điều này, mọi người đều thấy rõ ràng.
Advertisement
Hơn nữa, Lục Hi đó đã một mình hàng phục con vượn khổng lồ, giảm bớt không ít tổn thất cho họ, nếu không phải là Lục Hi, e rằng toàn bộ bọn họ đều chết trận tại đây, có thể nói Lục Hi chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ, bọn họ không muốn chĩa súng vào Lục Hi.
Nhưng quân nhân lấy chấp hành mệnh lệnh làm thiên chức, nói thế nào thì Trương Thuận cũng là cấp trên của họ, mệnh lệnh của Trương Thuận, bọn họ cũng chỉ có thể chấp hành.
Lúc này, Lương Thông lại sầm mặt, nói: “Trương Thuận, ông muốn tìm cái chết ư?”
Trương Thuận thấy Lương Thông trở mặt, trên người toát ra khí lạnh lẽo, trong lòng kinh sợ, nhưng miệng vẫn cố chấp.
“Các ông muốn làm gì?”
Lúc này, Lương Thông đã bừng bừng hỏa khí, trên người bốc lên ngọn lửa chân khí, trông như sắp ra tay.
Đám người phía sau ông ta cũng đang rục rịch muốn hành động, hoàn toàn không coi Trương Thuận ra gì.
Trong lòng Trương Thuận sợ hãi, đang định ép thuộc hạ của mình đối đầu với đám người Lương Thông.
Đúng lúc này, Lục Hi bỗng nhiên nói: “Lương Thông, đừng ra tay”.
Lương Thông vừa nghe lời của Lục Hi, không can tâm rút đi chân khí sôi sục, hằm hằm trừng mắt nhìn Trương Thuận.
Trong lòng Trương Thuận mới thở ra nhẹ nhõm, nhưng bề ngoài vẫn giả bộ như không có chuyện gì, thực ra, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra ông ta đã sợ lắm rồi.
Lúc này, Lục Hi tiến lên hai bước, đến trước mặt Trương Thuận, chậm rãi nói: “Con vượn khổng lồ này, tôi buộc phải lấy, nếu ông có vấn đề gì, chỉ cần về báo cáo sự thực là được, có hậu quả gì, tôi sẽ gánh chịu”.
Lục Hi cũng không muốn nhìn thấy đám người Lương Thông xung đột với phía quân đội vì chuyện này. Dù sao phía sau Trương Thuận còn có quân đội, nếu thực sự làm quá đáng, quân đội cũng không ngồi yên, đám người Lương Thông thực sự không gánh được.
Cho nên anh đứng ra dàn xếp, có chuyện gì bảo Trương Thuận báo cáo lên trên, cùng lắm báo cáo đến quân đội, cái tên Lục Thiên Hành của anh, trong quân đội cũng có thể điều tra ra, tin rằng đến lúc đó khu bảo vệ cũng sẽ không nói gì.
Lúc này Trương Thuận biết mình cứ cố chấp nữa thì cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp, chỉ đành khéo léo nói: “Được, là cậu nói đấy nhé, đến lúc đó, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm”.
Trương Thuận nói xong, lập tức ra lệnh tập hợp quân ngũ, sau đó bỏ đi với sắc mặt tái xanh.
Lúc này, Lương Thông nhìn bóng dáng Trương Thuận bỏ đi, nói: “Sao trong quân đội lại xuất hiện người như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng”.
“Quân đội rất lớn, khó tránh người tốt người xấu lẫn lộn, cũng là chuyện thường”.
Lục Hi an ủi Lương Thông một câu, sau đó đi về phía vượn khổng lồ, đến bên cạnh nó, Lục Hi triệu hồi ra tế đàn Long Thần, sau đó anh và vượn khổng lồ biến mất trước mặt mọi người.