Cự Long Thức Tỉnh

Chương 978



Chương 978

Một tiếng “rầm” vang lên, Burns bay ra đằng sau, té xuống đất, nhưng Donbakara còn chưa cười thành tiếng thì ông ta đã đứng dậy lần nữa, áo giáp ngưng tụ ra tựa hồ như ngăn cản lại hơi thở của rồng cho ông ta, ông ta lại vọt tới.

Nhưng Burns không đấu chính diện nữa mà dùng tốc độ quay xung quanh Donbakara không ngừng, thỉnh thoảng lấy thương công kích phần ngực và xương sườn của nó.

Donbakara kéo thân thể chật vật của mình nhìn Burns xoay vòng vòng, nó không quá linh hoạt, chỉ nhìn một lúc đã thấy đầu váng mắt hoa.

Ngay sau đó, Donbakara phẫn nộ phun ra hơi thở của rồng liên tục, nhưng Burns chỉ dán quanh thân thể của nó, dễ dàng tránh được hơi thở của rồng, thỉnh thoảng còn đánh lại vào thân thể Donbakara.

Số công kích này cũng chẳng làm Donbakara bị thương nặng gì, nhưng nó bị làm phiền đến mất kiên nhẫn, hai móng vuốt vung ra, ném Burns ra ngoài.

Sức ném của Donbakara quá mạnh, khiến Burns hung hăng ngã xuống đất, tạo thành một cái hố lớn.

Nhưng ngay sau đó, Burns lại lảo đảo đứng dậy, tiếp tục tấn công.

Donbakara tức tối vô cùng, hoàn toàn từ bỏ việc tra tấn Lục Hi, bắt đầu chăm chú đấu với Burns.

Suy cho cùng, thực lực của Burns còn kém xa Donbakara, khi Donbakara nghiêm túc lên thì Burns liên tục bị đánh bay, nhưng lần nào ông ta cũng ngoan cường đứng dậy.

Donbakara giận dữ khôn xiết, điên cuồng hét lớn, hung hăng công kích Burns.

Không bao lâu sau, Burns lại bị đánh bay lần nữa, mà lần này rất lâu sau ông ta mới dậy được. Hai cây thương của ông ta đã đứt gãy, chỉ còn một nửa, áo giáp trên người cũng rách nát vô cùng, lộ ra da thịt.

Burns lắc cái đầu choáng nặng của mình, lại gian nan bước đến chỗ Donbakara.

Lúc này, Donbakara phẫn nộ đến cùng cực. Nó không hiểu, thực lực cách biệt như vậy, tại sao loài bó sát này vẫn dám có dũng khí khiêu khích nó chứ, nó thật sự sắp bùng nổ đến nơi rồi.

Mà lúc này, Burns đã lảo đảo đi tới bên người Donbakara, vô lực vung thương về phía cẳng chân của Donbakara.

Bây giờ ai cũng có thể thấy được Burns đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ đang cố gắng dùng chút hơi tàn để chống cự mà thôi, Donbakara thổi một hơi là sẽ ngã xuống ngay.

Donbakara giận quá hóa cười: “Tốt lắm, nếu ngươi một lòng muốn chết thì ngọn lửa vĩ đại sẽ cho ngươi toại nguyện”.

Nói xong, Donbakara kéo cái chân như cối xay gió của mình hung hăng giẫm xuống.

“Rầm!”

Tiếng vang lớn phát ra, Burns bị giẫm nát xuống mặt đất, mà cái chân lớn của Donbakara còn dùng lực nghiền thêm mấy cái.

“Đi chết đi, đám sinh vật hạ lưu hèn mọn”.

Donbakara điên cuồng hét lên.

Giống như xả được cơn tức trong lòng ra thì Donbakara mới dễ chịu một chút, sau đó nó quay người nhìn Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi rách rưới đang nằm dưới đất, Donbakara hừ mũi một tiếng, đi về phía anh.

Đúng lúc này, nó lại thấy ngón tay của Lục Hi hơi cử động, bèn giật mình thon thót.

“Không lẽ ta công kích đến thế mà kẻ này vẫn còn sống được?”

Donbakara nghi ngờ nhìn Lục Hi.