Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 147: Rất nhanh sẽ không giống như trước nữa



''Nếu đều không có, vậy thì mẫu phi, người cũng đừng trách nhi thần'' Hoàng hậu thu hồi tiếu dung nhàn nhạt uốn gối.

''Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, nhi thần trở thành thế nào cũng không tốn sức mẫu hậu phí tâm''

Nàng bước nhanh rời đi.

Thái hậu nhìn chằm chằm bóng lưng nàng dần dần biến mất, không nổi giận như trong tưởng tượng, thậm chí có chút vui mừng.

'Nó trưởng thành rồi'

Nhưng chớp mắt cơn giận đã ập tới, trong mắt Thái hậu lóe lên vẻ tàn độc: ''Đáng tiếc ngươi hiểu ra quá muộn, mà còn ở phe chống đối ai gia, vậy cũng đừng trách ai gia không khách khí!''

Trinh Thuyên từng nói với bà.

Hoàng đế dường như phát hiện ra hành vi bất thường của ông ta, bọn họ muốn lật đổ Hoàng quyền thì nhất định phải nhanh lên.

Nhất định phải vào lúc Triệu Nguyên Cấp vẫn chưa kịp phản ứng hoàn toàn, đánh hắn trở tay không kịp, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Mà bây giờ, trong cung đã đủ tai mắt.

Hoàng hậu không được thì bà chỉ có thể tự mình làm.

...

Sau Tết Đoan Ngọ, trong cung khôi phục như thường.

Thời tiết ngày càng nóng, chúng cung phi không thích đi ra ngoài, hậu cung rất yên tĩnh.

Diệp Tư Nhàn an nhàn, ban ngày ngồi bên hồ cá, tới Trường Ninh Cung một hồi, ban đêm ngồi dưới hiên ngắm sao, hoặc tới Chiêu Dương Cung hầu giá.

Hôm nay, nàng tới Chiêu Dương Cung hầu giá như thường lệ.

Sau cuộc mây mưa, Diệp Tư Nhàn thấy trong bụng vô cùng đau đớn, có nhiệt lưu gì đó chảy xuống dưới.

''Ôi cha!''

Nhìn thấy y phục vị kinh nguyệt làm bẩn, mặt mũi Diệp Tư Nhàn uể oải ''Thần thiếp đáng chết!''

''Đứng dậy''

Triệu Nguyên Cấp ôm nàng, gọi cung nhân đến thay giường chiếu, Diệp Tư Nhàn thì được hầu hạ đi tắm rửa thay quần áo.

Lúc ra khỏi tịnh phòng, nàng tình cờ nghe thấy mấy tiểu cung nữ xì xào bàn tán.

''Diệp tiệp dư hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy mà còn chưa mang thai, dù sinh cho Hoàng thượng thêm một Công chúa cũng được mà''

''Đúng rồi!''

''Vào cung đã ba bốn năm, lúc đầu còn nhỏ, chẳng lẽ bây giờ cũng nhỏ sao?''

''Cũng không phải? Ghê tởm nhất chính là còn bá chiếm Hoàng thượng không cho sủng hạnh người khác, quá không có đạo lý...''

Diệp Tư Nhàn lạnh mặt ho mấy tiếng, bước qua trước mặt các nàng, mấy cung nữ tái mặt, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

Dựa theo quy củ, phi tần đến tháng thì không được thị tẩm.

Nhưng đến muộn Triệu Nguyên Cấp vẫn giữ nàng lại, nhìn bộ dạng nàng ôm bụng đau đến không muốn sống, Đế vương nhíu chặt mày.

''Trước kia cũng như vậy sao?''

''Không có'' Diệp Tư Nhàn cắn răng sắc mặt tái nhợt, thân thể co quắp lại.

''Trước kia chưa từng bị như vậy, Hoàng thượng, mau cứu thiếp...''

Trong bụng như có người càm dao khoét vào, nàng đâu đến hai mắt đều tối sầm ứa mồ hôi lạnh.

''Người đâu, truyền thái y!''

Sắc mặt Triệu Nguyên Cấp nghiêm nghị, thậm chí nghi ngờ có người hạ độc nàng.

...

Thái y nhanh chóng chạy đến, sau khi nhìn nghe hỏi sờ xong, hai thái y liếc nhau, cực kỳ thận trọng hỏi.

''Diệp tiệp dư, gần đây phải chăng người đã tiếp xúc qua đồ lạnh không?''

''Đâu có? Trời nóng như vậy ta ngay cả dưa hấu ướp lạnh ta cũng chưa ăn...''

Nhớ tới chuyện này nàng chỉ tủi thân, Viên Nguyệt nói caid gì mà muốn dưỡng tốt thân thể sinh tiểu Hoàng tử, đánh chết cũng không cho nàng đụng dưa hấu, mỗi ngày tức giận đến đau cả đầu.

''Vậy...người có dùng qua hương liệu gì không?''

''Cũng không có, xưa nay ta không có huân hương!''

Diệp Tư Nhàn tắm rửa thay y phục, mùi hương trên người đã phai nhạt, nhưng vẫn có một vị thái y trẻ tuổi ngửi ra chút dấu vết để lại.

''Nương nương, thần nghe thấy trên thân người hình như có mùi xạ hương, nhưng hương vị quá mỏng manh không thể xác định, người có thể cho vi thần biết mùi hương này là từ đâu ra không?''

Diệp Tư Nhàn ôm bụng lăn lộn, đầu óc mơ màng.

''Y phục, là hương trên xiêm y của ta''

Có lẽ đau đớn cực độ có thể thức tỉnh hồi ức của con người, nàng vậy mà nhớ tới vải vóc có mùi này hình như là lúc trước Tống thị thưởng cho.

Tống thị!!

Trong chớp mắt, đều hiểu ra tất cả.

Diệp Tư Nhàn cho người tới Trữ Tú Cung cầm tới hai bộ y phục có mùi thơm.

''Gần đây ta mặc y phục đều có loại hương này, hai vị thái y phân biệt chút đi, có phải chất vải có vấn đề không?''

Các thái y căn bản không cần tiến tới, chỉ cách không khí ngửi được lập tức kết luận.

''Trên vải áo này bị người ta hạ xạ hương cực nặng, lại dùng hương liệu khác che giấu, nếu như mặc y phục này lâu dài, có khả năng tổn thương thân thể cơ bản, thậm chí...không thể sinh con''

''Cái gì?!!'' Diệp Tư Nhàn sợ đến hồn cũng bay đi.

Không thể sinh con, nghĩa là không thể làm mẫu thân? Nàng thích trẻ con như vậy, bây giờ nói nàng không thể làm mẫu thân?

Sắc mặt Triệu Nguyên Cấp cực kỳ nghiêm trọng, tiến lên nắm chặt cổ áo hai thái y.

''Còn không mau chẩn trị cho Diệp tiệp dư!''

''Hoàng...Hoàng thượng! Lão thần đã vừa bắt mạch, Diệp tiệp dư phát hiện kịp thời không tổn thương sâu...''

Phù!

Tất cả mọi người thở phào một hơi thật dài, vẻ mặt Triệu Nguyên Cấp lúng túng buông thái y ra.

''Bất kể phương pháp gì cũng được, nhất thiết phải giúp Diệp tiệp dư điều trị thân thể cho tốt!''

''Hoàng thượng yên tâm, Diệp tiệp dư chỉ là thỉnh thoảng mặc vài lần, ngoại trừ ảnh hưởng thụ thai, cũng không tổn thương tận gốc'' các thái y sợ hãi.

''Ảnh hưởng thụ thai...'' Diệp Tư Nhàn ôm chăn tự lẩm bẩm.

Nói cách khác, nàng lâu như vậy không có thai là có liên quan đến chất vải này?

Trước kia mặc dù không có mặc, nhưng tất cả nguyên liệu vải vóc của nàng đều đặt cùng một cái rương, lâu dài khó tránh khỏi hút dược lực.

Nghĩ đến vải vóc này là do Tống thị thưởng xuống cho các tú nữ các nàng lúc mới vào cung, toàn thân nàng rét run khó hiểu.

Bây giờ, nàng mới sâu sắc hiểu được vì sao Hoàng thượng lại mệt mỏi.

Bởi vì nàng cũng rất mệt mỏi, cũng rất sợ hãi.

Sau khi thái y rời đi, Diệp Tư Nhàn co quắp trong ổ chăn không nói một lời, Triệu Nguyên Cấp ôm chặt nàng vào lòng.

''Nàng chịu ủy khuất, là do trẫm không chăm sóc chu đáo''

''Lúc đó thiếp chỉ là một kẻ vô hình, sao người có thể chú ý đến thiếp!'' Diệp Tư Nhàn rưng rưng nước mắt.

Triệu Nguyên Cấp nghĩ ngợi, lúc đó đúng là chưa quen lắm với Diệp Tư Nhàn, hắn cười đắng chát.

''Không bị thương thân thể là tốt rồi, một ngày nào đó, trẫm sẽ tống hết các nàng ta đi''

''Sẽ sao? Hoàng thượng, thiếp đã sớm thề phải buộc đuổi hết tất cả nữ nhân bên cạnh người đi, nhưng thiếp xuất thân thấp hèn, làm sao có thể chứ? Thiếp đã sớm biết không có khả năng, thiếp chỉ mới dám nghĩ thôi'' Diệp Tư Nhàn càng nói càng thương tâm.

''Sẽ, trẫm hứa với nàng'' Triệu Nguyên Cấp ôm nàng thật chặt, hận không thể hòa nàng vào trong xương tủy của hắn.

''Nàng yên tâm, chuyện trẫm hứa với nàng, một ngày nào đó sẽ thực hiện từng thứ một''

Đăng cơ chưa đủ mười năm, hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ toàn bộ Đại Cảnh triều trong tay, hắn còn phải dựa vào những đại thần này, những nữ nhân này, mang tới lợi ích cho giang sơn của hắn.

Nhưng rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ không giống như trước nữa.

Tống gia đã sụp đổ, Lĩnh Nam Vương phủ cũng đổ, chỉ cần Huệ Vương phủ ở Cam Châu cũng đổ, ba mối ràng buộc lớn nhất của hắn toàn bộ sẽ chấm dứt.

Dù còn thừa lại một ít lâu la cũng không đủ để uy hiếp.

Bóng tối trước bình minh là gian nan nhất, ngay cả Đế vương cũng không ngoại lệ, không có ai trời sinh đã có thể chinh phục bất kỳ kẻ nào khác, Triệu Nguyên Cấp hắn cũng không.

''Hoàng thượng, Tống gia còn ai khác không?'' Diệp Tư Nhàn đột nhiên hỏi.

''Còn một ít nhánh bên, sao vậy?''

''Nếu tương lai thiếp con cháu đầy nhà thì thôi, nếu như thiếp bị tổn thương thân thể cũng không còn sinh con được nữa, xin Hoàng thượng giáng toàn bộ nhánh chi còn sót lại của Tống gia thành tiện tịch!'' đôi mắt Diệp Tư Nhàn lạnh lẽo thê lương, giống thú mẹ vừa mới mất đi hài tử.