Cánh cửa ấy chính là định mệnh của nàng. Đã biết bao lần nàng trông thấy nó trong những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng lần này nó hiện ra rõ rệt và sống động hơn bao giờ hết. Nàng bước xuống hồ không chút lưỡng lự. Nước dâng lên cao dần. Khi chân đã hẫng và không thể bước được nữa, nàng quyết định bơi tới cánh cửa ấy.
Khi chỉ còn cách cánh cửa một chút thì quầng sáng kì ảo kia bỗng dưng biến mất. Nàng sẽ chết sao? Rốt cuộc thiên đường hay địa ngục đang chờ đợi nàng? thiên đường nghiễm nhiên tốt nhưng nhỡ quỷ sai sẽ bắt nàng xuống địa ngục thì sao?..."Tiểu nha đầu nhà ngươi ở đâu mà một mình đến nới vắng vẻ như này"? – Triệu ma ma vừa nói vừa nheo căp mắt phượng hơi xếch lên thăm dò Hàn Hiểu Tuyết, nha đầu này nhan sắc không hề tệ , thậm chí là rất đẹp . Từ nhỏ tới lớn gặp qua nhiều mỹ nhân nhưng họ Triệu cũng phải công nhận không ai có thể sánh với vẻ đẹp của nha đầu này . Mặc dù nàng ăn nói không có chút ý tứ kiêng kị nhưng xem ra bà đi chuyến này quả thật không thấy hối hận. Thì ra cô chưa chết mà còn gặp quý nhân. Hoàng Cung? Phải, là hoàng cung, ngươi không nghe lầm đâu – Họ Triệu mỉm cười – Ta là Triệu mama của Hoa Xuân Các, một trong bốn nơi tuyển chọn mĩ nữ tiến cung dâng lên Hoàng đế. Nha đầu ngươi nếu lọt vào mắt xanh của người thì đúng là phúc phận mười đời tích đức đó nha…
Nàng là tiểu hồ ly không ngờ có ngày được gặp đương kim hoàng thượng. Ngay từ giây phút đầu gặp gỡ, hình ảnh của người con gái xinh đẹp ấy đã liên tục xuất hiện trong tâm trí hắn, vừa mê hoặc vừa mơ hồ như chỉ chực với tay chạm tới sẽ tan biến… “Thứ gì trẫm đã muốn nhất định phải có được, chiếm không được thì hủy hoại nó đi… Nếu nàng không thuộc về ta thì cũng sẽ không thuộc về ai hết"…