Nghĩ vậy nàng không khỏi rùng mình, tay nắm thành quyền nổi đầy gân xanh, mày liễu nhíu lại. Thấy thái độ của nàng, Bạch Cốt Ma Quân cười cười nói tiếp:
– Lão phu không hận hắn, lão phu chỉ mong hắn quay về tạ lỗi với lão phu một tiếng, lão phu nhất định không những không giận còn truyền thụ thêm nhiều công phu tuyệt đỉnh cho hắn. Ai ngờ chờ ba năm vẫn không thấy hắn trở về tuyệt cốc, lão phu đành xuống núi nghe nghóng thông tin mới biết thì ra tên nghịch tử ấy đang ở trong Hoàng cung làm Hoàng đế. Haiz… thôi thì làm Hoàng đế phải lo cho lê dân bách tính, chắc hắn đã quên lão phu, vậy là lão phu tới sa mạc này ẩn cư…
– Tại sao lại kể những chuyện này cho ta nghe?
– Lão phu muốn nhờ cô nương nhắn cho hắn biết lão phu không giận hắn không nói một lời bỏ đi, chỉ mong hắn tới gặp lão phu một lần. Lão phu còn nhiều tuyệt kĩ muốn chỉ cho hắn… – Bạch Cốt Ma Quân nhìn về phía xa xăm, trong mắt toàn là kỉ niệm giữa hai thầy trò.
– Nếu gặp hắn ta sẽ nhắn lại, nhưng… – Hiểu Tuyết cắn môi như có điều khó nói – Cách đây không lâu hắn đã một chưởng giết chết sư huynh ta, giờ ta gặp hắn chưa truyền được ý của ông không chừng đã vong mạng a!
– Hửm? Hắn dùng chiêu gì thế? Một chưởng đã lấy mạng Độc thánh sao? chậc… chậc…- Bạch Cốt Ma Quân dường như không mấy quan tâm nhìn nàng hỏi dồn
– Huyết Ma chưởng!
Bạch Cốt Ma quân ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:
– Lão phu dạy cô nương một chiêu đảm bảo phá được Huyết Ma chưởng!
Hiểu Tuyết mừng còn không kịp nhưng vẫn làm bộ lo lắng hỏi:
– Lão nhân gia, chúng ta không có quan hệ thầy trò, lão dạy ta như vậy hình như không có hợp quy tắc võ lâm nha!
– Lão phu từ lâu không xem trọng mấy thứ đó, thế nào? Muốn học không?
– Tất nhiên là có – Nàng hào hứng đáp – Chúng ta học luôn bây giờ được không?
– Hảo! Theo lão phu, ta sẽ truyền cho ngươi ngay bây giờ
Nói rồi lão xua đàn cừu thong thả đi tới một ốc đảo nhỏ cho chúng gặm cỏ rồi ngoắc ngoắc ngón tay bảo nàng lại gần. Hiểu Tuyết tới gần thì thấy Bạch Cốt Ma Quân chẳng nói chẳng rằng, lấy một miếng vải bịt lên hai mắt nàng, rồi nói:
– Tốt, giờ thì ngươi bắt ta đi! Nàng ngạc nhiên hỏi: – Làm gì vậy chứ? – Hà! Luyện công phu!
– Công phu mà có cách luyện thế này ư?
Bạch Cốt Ma Quân hừ một tiếng: – Tiểu nha đầu! Ta muốn ngươi làm thế nào, ngươi làm thế ấy, chớ lộn xộn nhiều lời!
Hiểu Tuyết chẳng nói gì thêm, vọt người về phía lão chộp tới. Nào ngờ, cả người bổ vào khoảng không chúi nhủi, may không dập đầu xuống đất, nghe tiếng Bạch Cốt Ma Quân ngay sau lưng cười ha hả, nói:
– Tiểu oa đầu, lão ở đây!
Hiểu Tuyết hơi thẹn, định thần tụ khí, rồi đột nhiên thi triển Lý ngư đảo quyên ba lộn nhào người ngược lui sau, hai tay chộp tới. Nhưng chỉ nghe giọng cười của Bạch Cốt Ma Quân bên trái. Nàng lại chộp sang trái, thì nghe lão cười ở bên.phải, lại chộp sang phải. Mấy lần nghiên cứu đều không chộp trúng, Hiểu Tuyết tức giận đưa tay lên gỡ mảnh vải.
Bạch Cốt Ma Quân nhất thời ngớ người, nhưng rồi gật gù nói: – Cũng được, trước hết ngươi cứ mở mắt mà bắt ta!
Hiểu Tuyết tức giận, thi triển khinh công thân pháp phóng đuổi, nhưng thân hình Bạch Cốt Ma Quân tựa ma ảnh loang loáng hư hư thực thực, chung quy nàng tay không chạm nổi tà áo của lão ta. Bạch Cốt Ma Quân ngược lại chừng như trêu chọc nàng, chốc chốc lại tát nhẹ vào má nàng, khiến nàng càng thêm tức. Phóng đuổi một hồi, vẫn chỉ bổ người vào khoảng không, tiếng cười của Bạch Cốt Ma Quân bên tai nghe càng thêm tức, Hiểu Tuyết đứng lại, quát lớn:
– Lừa người ta, ta không đuổi nữa?
Bạch Cốt Ma Quân cũng dừng thân hình, ngớ người hỏi:
– Ngươi không muốn luyện công phu?
– Lão nói nghe xem luyện công phu gì đây chứ? – Nàng hậm hực nói, vốn tưởng lão chỉ dạy tuyệt kĩ gì để đối phó với Trần Ngự Phong
– Ài dà! Đấy gọi là công phu Phù quang việt ảnh, môn công phu này ta mới nghĩ ra, mục đích là để khống chế môn công phu ta từng dạy cho tên đồ đệ mất dạy kia, Huyết Ma chưởng.
Hiểu Tuyết đưa mắt nhìn lão vẻ nghi ngờ, chỉ nghe lão ta nói tiếp:
– Hắn là đệ tử của ta, ta sao có thể chỉ cho ngươi cách làm tổn thương hắn. Học công phu này rồi ngươi cứ chạy loạn lên, đảm bảo hắn không kịp xuất Huyết Ma chưởng đối phó với ngươi!
– Ta hiểu rồi! Lão tiền bối, chúng ta luyện đi.
Bạnh Cốt Ma Quân võ công đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, cho nên mỗi điều giảng giới đều thuộc về nguyên lý căn bản, lấy gốc xả ngọn, không rườm rà tiểu tiết. Hiểu Tuyết thiên bẩm thông minh, nên nói một biết mười, tựa hồ như mười phần nắm hết tám chín những điều Bạch Cốt Ma Quân giảng. Bạch Cốt Ma Quân thấy vậy thì rất mừng, hai người bắt đầu thực tế đối luyện. Lão lay động thân hình, tung người lướt lên như cánh hồ điệp lượn lờ chung quanh thạch động.
Hiểu Tuyết lần này không vội nhảy tới đuổi bắt, đứng nguyên vị ngưng thần tụ khí, đầu nhớ lại những lời lão chỉ giảng, hai mắt không rời thân hình của lão. Bạch Cốt Ma Quân lượn mấy vòng thì tốc độ gia tăng, thân hình từ một hóa hai, hai hoá bốn . … phút chốc hóa trăm hóa nghìn nhân ảnh. Nàng chú ý lắng tai nghe tiếng gió xác định phương vị rồi lao tới chộp được cánh tay lão. Lúc bấy giờ Bạch Cốt Ma Quân cười cười nói:
– Khá lắm! Hôm nay luyện tới đây thôi, ngày mai ngươi tới đây ta luyện tiếp!
– Hảo! Nói lời giữ lời! – Nàng chìa ngón tay út ra
– Đây là… – Bạch Cốt Ma Quân ngẩn người nhìn nàng không hiểu.
– Đây là ngoắc tay giữ lời, lão phải làm thế này… thế này… – Nàng cười thầm nghĩ lão già này thiên hạ đệ nhất lừng danh đến trò trẻ con này lại không biết, mà đâu biết nàng đã chỉ cho lão một nghi lễ quá sức hiện đại ở thời đại này
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trần Ngự Phong đứng lặng nhìn sa mạc cát trắng mênh mông, trong đầu lại toàn là hình ảnh của Hiểu Tuyết, nhớ tới từng cái nhăn mày, nụ cười, từng chút từng chút của nàng, còn kĩ thuật múa tuyệt đẹp của nàng nữa. Cảm giác như ngày hôm qua nàng vẫn còn ở bên hắn.
– Hoàng thượng, chúng ta về Hoàng cung thôi, nương nương cũng đi rồi! – Tiểu Mạnh Tử bị đám thị vệ đẩy ra, đành làm cảm tử quân đi tới khuyên nhủ hắn, lòng thầm chửi đám thị vệ Hoàng cung thối tha cư nhiên đem mình ra hi sinh, nếu Hoàng thượng có giận cũng là trút hết lên đầu mình
– Ta biết rồi! – Trần Ngự Phong xoay người bước đi, mặc kệ Tiểu Mạnh tử đứng ngẩn ngơ tại chỗ từ từ tiêu hóa câu nói
– vậy nô tài đi chuẩn bị, sáng mai chúng ta xuất phát! – Tiểu Mạnh Tử nói, nhìn bóng dáng cô đơn của Trần Ngự Phong có chút thương cảm, nếu lúc đầu Hoàng thượng của hắn cố ý tiếp cận sủng hạnh Hiểu Phi là do có tính toán thì giờ đây hắn tin rằng Hoàng thượng của mình thật sự đã yêu nàng ấy, có thể nói là thân bất do kỉ.
– Ừ! Làm đi! – Trần Ngự Phong tùy ý gật đầu, rút trong người ra một thanh sáo mân mê, mắt tràn ngập thâm tình, tưởng như thấy nàng đang thổi nó
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không,
Em yêu anh bao nhiêu phần?
Tình cảm của em là chân thật,
Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật,
Ánh trăng đã nói hộ lòng em.
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không,
Em yêu anh bao nhiêu phần?
Tình cảm của em không di dịch,
Tình yêu của em là bất biến,
Nụ hôn ngọt ngào đã khiến con tim em đập rộn ràng.
Mối tình đậm đà của anh, em sẽ ghi nhớ suốt đời.
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không,
Em yêu anh bao nhiêu phần?
Anh thử nghĩ xem, anh thử nhìn xem, ánh trăng đã nói hộ cho lòng em.
Những lời ca này, khúc nhạc này hắn sẽ không bao giờ quên được…. Phải, hắn không cam tâm mất nàng, Tiểu Tuyết Nhi ta nhất định sẽ nghĩ ra cách để nàng ngoan ngoãn về lại bên ta.