– Tất cả các ngươi lui đi! – Gương mặt Trần Ngự Phong trở lại lạnh lùng lạnh nhạt
– Vâng!
Tất cả đều lui hết, đầu tiên là các mĩ nhân, rồi cung nữ, thái giám, thị vệ cũng không còn. Nàng cũng muốn lui nhưng hắn giữ chặt nàng như vậy nàng biết lui sao đây?? Nàng cũng hơi chột dạ nên khe khẽ nói:
– Hoàng thượng, xin hãy buông thiếp ra!
– ….
Hắn vẫn đứng im như tượng, tuyệt không một chút biểu cảm lộ ra trên gương mặt, toàn thân cũng không nhúc nhích. Không lẽ tên này điếc sao?
– Bỏ… – Lời chưa dứt, môi đã chạm môi. Bờ môi hắn lạnh giá như sương tuyết nhưng hương vị thì thật ngọt ngào… Trời ơi, nàng đang nghĩ gì không biết! Tỉnh lại mau Hàn Hiểu Tuyết, tuyệt đối không để tên ma đầu này quyến rũ, tỉnh mau tỉnh mau… Nói rồi nàng liền dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra. Trần Ngự Phong nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng khó hiểu.
– Nàng sao thế?
Dám giở trò dê xồm với bản cô nương còn hỏi bản cô nương làm sao à? Tên đồi bại này…Nàng phẫn nộ chỉ tay vào mặt hắn gào lên:
– Người như ngươi mà cũng xứng làm Thiên tử à? Ta đã cho phép ngươi chưa? Đồ đê tiện, háo sắc, bỉ ổi vô liêm sỉ…
Nàng không nhớ nổi đã mắng hắn bao lâu. Chỉ nhóe rằng khuôn mặt hắn từ ngạc nhiên tột độ chuyển sang lãnh cảm rồi giận dữ như cuồng phong bão tố. Và nàng, lẽ ra đã trở thành một phi tần sau đêm ân sủng ấy, đã bị giáng xuống làm cung nữ, bị giam trong Lãnh cung. Tóm lại là thê thảm đủ đường. Cũng may là tên háo sắc ấy không ban cho nàng một dải lụa trắng hay một ly rượu độc…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lãnh cung…
Lạnh lẽo….
Ẩm thấp…
Ngày trước xem phim thấy những phi tần bị thất sủng bị giam trong lãnh cung vô cùng thảm hại, không ngờ Hàn Hiểu Tuyết nàng cũng có ngày này…. Nàng ở hiện đại là một cô nhj không, mama của cô nhi viện là người thân duy nhất của nàng… Bà đối xử với nàng rất tốt, coi nàng như con gái ruột, nàng cũng xem bà như mẹ vậy! Hu hu, ta thực sự không muốn chết già ở đây, Hàn Hiểu Tuyết ta không thể xấu số như vậy. Mama của nàng, không biết bà có khỏe không, hẳn bà sẽ lo cho nàng lắm, nhất là khi cảnh sát không tìm được tung tích của nàng… Tìm sao được chứ… nàng đã xuyên không về cổ đại mất rồi…
Hu hu! Ông Trời ơi sao ông khéo trêu đùa con người vậy? Không phải những nữ chính trong truyện xuyên không đều có kết cục tốt sao? Cánh cửa chết tiệt kia, chính mi hại ta huhu, ta không nên xuống dưới hồ mới đúng…
Bên ngoài, ánh trăng đã nhòm qua khe cửa nhỏ hẹp, cười nhạo hoàn cảnh thảm thương của nàng….
Nàng tiêu chắc rồi, thoát khỏi Lãnh cung còn không nổi sao có thể là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ trọn đời hưởng phú quý chứ ??
Ngồi lại nhấp chén say Lắng trong lòng mình những đắng cay Ngày dài thấm thoắt rơi Muốn quên đi những phận bèo trôi.
Ngọc ngà cũng mấy phen Lấm trong bùn hoài cũng thấy quen Ngồi buồn ngó gót sen Trách sao cõi đời này đỏ đen….
Đúng rồi! Nàng từng theo học một khóa học thanh nhạc lúc còn nhỏ. Giờ mới thấy nó rất hữu dụng để giải khuây.
Nàng cất tiếng hát… Hát trong bi thảm… Hát trong đau đớn… Hát trong tuyệt vọng… Giọng bi thương phẫn nộ đầy ai oán…
Chỉ tội cho những kẻ mất ăn mất ngủ vì tiếng ca bi thiết của nàng…
Mỗi bài hát kết thúc, nước mắt đều tuôn trào, đọng lại trên khóe môi… Cơ mà tinh thần thì lại thấy thanh thản lạ…..