Cửa Cung Hoan

Chương 167: Phỉ báng



Một tửu quán ngoài thành.

Triệu Nguyên Thuần ngồi bên bàn rượu gần cửa sổ, đang uống rượu buồn, bên tai tràn ngập các loại tiếng ồn.

Tiểu thương rao hàng, điếm tiểu nhị tới lui gào to, các thực khách muốn rượu muốn trà xin thêm thức ăn, trong quán rượu nhỏ sôi sục ngất trời.

''Nghe nói ngày kia Huệ Vương đó phải lôi tới Thái Thị Khẩu chém đầu, chậc chậc chậc...''

''Vẫn là Hoàng thượng của chúng ta anh minh, âm thầm đoạt lấy quân của Huệ Vương!''

''Nghe nói Huệ Vương đó vì để dụ Hoàng thượng tới Giang Nam nên đã cho nổ đê, chết rất nhiều bách tính đó!''

''Ừ, chém đầu là còn nhẹ, loại người tán tận lương tâm này nên lột sạch quần áo lôi đi trên đường''

''Ấy ấy ấy, các ngươi có nghe nói không?''

Một thực khách bỗng nhiên hạ giọng, nói với một bàn người trước mặt.

''Nghe nói Thái hậu và Huệ Vương đó là tình cũ, không biết lần này...Thái hậu thủ tiết nhiều năm có đau lòng không''

''Nếu là tình nhân cũ, vậy thì sao mà không đau lòng chứ? Hahaha...''

''Có thể làm nhân tình của loại người đó, xem ra ánh mắt của Thái hậu nương nương cũng không có gì đặc biệt!''

Các thực khách không căn cứ phẩm bình tin đồn bịa đặt của Hoàng cung, đổi đề tài, lại tiếp tục thảo luận chuyện các nhà quyền quý.

Vương phi nào đó mới sinh thêm một Thế tử củng cố chỗ đứng, tiểu thiếp nào đó bị đuổi ra khỏi nhà, quý công tử nào đó lại trăng hoa ngõ hẻm lưu luyến quên về.

Triệu Nguyên Thuần cũng nghe, khóe môi nở nụ cười lạnh.

Trong miệng mấy kẻ này ước chừng chỉ có một phần là thật, có khi một phần cũng không có, nhưng bọn hắn vẫn nói hắng hái.

Ngược lại là mình dường như quá chăm chú.

Hoàng huynh cũng không phải chỉ lợi dụng một mình y, Diệp tẩu tẩu lấy nước mắt rửa mặt cũng không phải là giả.

Nhưng y không hiểu, làm sao Hoàng huynh nhẫn tâm, mình thì cũng thôi đi, ngay cả Diệp tẩu tẩu cũng vứt bỏ mặc kệ.

Y bưng chén rượu lên ngửa cổ lần nữa, mạnh mẽ trút xuống một ngụm rượu, lại cảm thấy mình hết sức nực cười.

''Những thứ thật thật giả giả này liên quan gì đến y?''

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa lại có một nhóm người tới.

Bọn hắn tùy tiện rảo bước tiến vào cửa, cao giọng ồn ào: ''Tiểu nhị, mau đem rượu và thức ăn ngon lên, tốt nhất là món đặc sản, thức ăn phải nhiều, rượu phải ngon!''

Triệu Nguyên Thuần cũng không để tâm sự ồn ào này, đang định tự mình dùng bữa, người kia lại nói một câu.

''Đại điện hạ người mời đi bên này''

Đại điện hạ? Triệu Nguyên Thuần bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Triệu Trường Diên mặc thường phục không vừa người, nghênh ngang đi tới bên cửa sổ.

Y vội vàng cúi đầu che mặt mình, nhưng Triệu Trường Diên hình như cũng không nhìn y, hếch lỗ mũi sải bước đi qua bàn của y, ngồi xuống chỗ trống sau lưng, hai người vừa vặn đối lưng với nhau.

''Ha...''

Triệu Nguyên Thuần thở dài nhẹ nhõm, may mắn lúc mình xuất cung đã đổi thường phục, Triệu Trường Diên mắt cao hơn đầu chắc là cũng sẽ không nhìn tới 'tiểu lão bách tính' y.

Người ban đầu định chuồn mất tiếp tục ngồi tại chỗ, không hiểu sao muốn nghe xem người sau lưng định làm gì.

''Đại điện hạ, quán rượu này tuy nhỏ, nhưng đầy đủ hương tửu thức ăn, người xem buôn bán đắt biết bao?''

''Đúng vậy đúng vậy, trước kia ta và đại ca thường xuyên tới!''

Hai tên cao to nịnh nọt Triệu Trường Diên, bọn hắn một tên thì béo da đen, một tên râu quai nón.

Triệu Trường Diên nhìn quanh quán rượu nhỏ, trong con mắt kiêu căng khó thuần có chút hiếu kỳ.

''Các ngươi nói chỗ đi chơi rất được, là chỗ này à?''

Hài tử tám tuổi chỉ cảm thấy tất cả đều chưa từng thấy qua, tất cả đều là mới lạ, có người lại có thể hai tay để trần ngồi xổm trên ghế ăn cơm.

''Đây chỉ là một trong số đó, nếu như ngài thích, sau này chúng ta còn những nơi khác'' hai người nịnh nọt.

''À''

Triệu Trường Diên gật đầu, thân thể buông lỏng tựa lưng vào ghế ngồi.

''Quân doanh quá buồn tẻ, may mà có các ngươi, không thì bổn điện hạ chắc ngột ngạt chết mất!''

''Điện hạ nói đùa rồi, san sẻ với điện hạ là trách nhiệm của huynh đệ chúng ta mà, ngài còn muốn ăn muốn chơi gì, hai chúng ta đều có cách''

''Tốt thì tốt, nhưng phải quản tốt cái miệng của mình,nếu không phụ hoàng ta mà nghe được, chỉ sợ đại sự không ổn!''

Triệu Trường diên vẫn kiêng dè phụ hoàng của mình.

Hai tên cao to hiển nhiên chưa từng thấy Hoàng thượng, lại không dám sắp xếp lung tung, đành phải tiếp tục nịnh nọt.

''Điện hạ người là cốt nhục duy nhất của Hoàng thượng, chắc Hoàng thượng nhất định là yêu thương ngài''

Trên mặt Triệu Trường Diên lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, khóe môi nhếch lên, trong mắt đều là ác độc.

''Yêu thương? Phụ hoàng ta thà trọng dụng huynh đệ của ông ta, cũng không thèm đến thăm ta một chút, may mắn nhà ngoại ta ở ngoài nghe nói ta ở đây chịu tội, liên tục đưa bạc tới, ta mới thoải mái được chút''

Hai người nghe tới bạc, mắt lập tức phát sáng.

''Dạ dạ dạ, điện hạ nói đúng''

Bọn hắn xuất thân thấp hèn, vì miếng cơm mới đi tòng quân, cũng không phải thật chỉ là vì luyện binh, cho nên Đại hoàng tử vừa tới, bọn hắn lập tức tiếp cận thỉnh cầu được chăm sóc Đại hoàng tử.

vừa lười háu ăn, vừa gian vừa láu cá, hai bọn hắn mỗi lần nhận quân lương trước tiên là ăn uống cá cược chơi gái, trong tay không thừa nổi ba đồng, cho nên chủ ý giao thiệp với Đại hoàng tử.

Nếu sau này làm việc có chỗ dựa là Đại hoàng tử, bọn hắn còn sợ cái gì? Coi như ăn cơm chùa, ai dám nói gì?

Hôm nay chính là lần đầu, bắt đầu từ ăn uống, tương lai về sau còn rất dài, cá cược chơi gái có thể từ từ học.

Hai người không ngừng khúm núm nịnh nọt, Triệu Trường Diên nhanh chóng vui vẻ lại, học theo dáng vẻ của bọn hắn vỗ bàn một cái.

''Điếm tiểu nhị, mau mang thức ăn lên, sủa cái gì?''

Triệu Trường Diên vừa mới nói xong, hai người lập tức nịnh nọt: ''Nói hay lắm Điện hạ, đây mới là khí thế vốn có của ngài''

Điếm tiểu nhị chạy đến, bưng rượu và thức ăn ngon lên, tay nhỏ của Triệu Trường Diên vừa nhấc lên.

''Đây là bạc, tiểu gia ta thưởng cho ngươi!''

Khí thế khôi hài, đôi mắt hẹp dài hung ác nham hiểm, cực kỳ giống nhi tử nhà quyền quý không ra hồn gì, nhưng điếm tiểu nhị quan sát từ trên xuống dưới.

Nói thầm: Hài tử nhỏ như vậy sao lại bắt đầu hồ đồ? Đúng là đời mà.

Triệu Nguyên Thuần không nhanh không chậm uống một hớp rượu, khóe môi giơ lên châm chọc.

Hứa phi trong cung ngang ngược càn rỡ nếu biết con trai của mình làm những chuyện này, sẽ như thế nào? Hoàng huynh đem hài tử ném vào quân doanh, sẽ nghĩ sao?

Thức ăn và rượu trên bàn cũng đã hết, Triệu Nguyên Thuần cũng không muốn nghe thêm nữa, đang định đứng dậy rời đi, lại nghe thấy sau lưng truyền tới cuộc đối thoại.

''Điện hạ, cuộc sống trong cung trước kia của ngài, kể cho chúng ta nghe chút đi?''

''Này, ta nói cho các ngươi biết, trong cung làm gì tốt bằng ngoài cung, các đại nhân chuyện gì cũng làm được, liên tục bắt tiểu gia ta chăm chỉ đọc sách, đúng là buồn cười?''

''Chuyện gì cũng làm?''

''Dĩ nhiên!'' Triệu Trường Diên hất cằm lên híp mắt: ''Các ngươi biết đó, trong cung có Diệp thị tới từ Giang Nam, cô ta vụиɠ ŧяộʍ ở sau lưng phụ hoàng ta cùng Cửu thúc chàng chàng thiếp thiếp, Cửu thúc ta ở trong cung của cô ta hơn nửa đêm cũng chưa đi''

Triệu Trường Diên tám tuổi thường nghe thái giám nói những điều này, loáng thoáng hiểu một chút.

Hai người cao to kia hiển nhiên không có hứng thú với tin đồn bịa đặt này, nhưng vì bạc nên bọn hắn vẫn làm ra vẻ mặt kinh ngạc.

Dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Triệu Trường Diên.

''Nói cách khác là Hoàng thượng bị người ta đội nón xanh?''

''Xuỵt...'' Triệu Trường Diên đứng dậy che miệng của hắn ''Khống muốn sống nữa à?''