''Khởi bẩm Hoàng thượng!''
Trong Ngự thư phòng, Triệu Nguyên Cấp đang duyệt tấu chương, Phùng An Hoài vội vàng chạy vào bẩm báo.
''Ngoài cung vừa mới truyền đến tin tức, nói Thuần Tiểu Vương gia đánh nhau với người ta ở một tửu quán''
''Đánh nhau?'' Triệu Nguyên Cấp nhíu mày.
''Mau phái người tới đưa nó về, loạn rồi, còn đánh nhau ở bên ngoài!''
''Hoàng thượng yên tâm, nô tài đã phân phó người!'' Phùng An Hoài lau mồ hôi trên thái dương, đứng cúi đầu ở một bên.
Cũng không chờ Triệu Nguyên Cấp phê xong tấu chương, một thị vệ lại vội vàng đến báo.
''Hoàng thượng, kinh kỳ đại doanh đến báo, nói Đại hoàng tử đột nhiên mất tích, mất tích cùng lúc còn có hai người bồi luyện bên cạnh ngài ấy!''
Triệu Nguyên Cấp đen mặt nặng nề đặt ngự bút xuống.
''Trong cung không ngăn được người, kinh kỳ đại doanh cũng không quản được người? Còn không mai đi tìm!''
''Rõ!'' Thị vệ cẩn thận lui ra.
Trong bầu không khí lạnh lẽo yên lặng, mồ hôi trên mặt Phùng An Hoài càng thêm dày đặc.
Mãi cho tới giờ Hợi nửa đêm, tin tức mới truyền vào cung, tiếp theo đó Triệu Nguyên Thuần và Triệu Trường Diên cùng nhau bị lôi về.
Hai người sưng vù mặt mũi cung kính quỳ gối bên ngoài Ngự thư phòng, nhất là Triệu Nguyên Thuần, cổ áo bị xé rách, khóe môi còn có máu tươi chảy ra.
''Nói đi, xảy ra chuyện gì?'' Triệu Nguyên Cấp quét mắt qua hai thúc cháu bên dưới, chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau.
Nhưng hai kẻ quật cường cứng đầu cứng cổ, không ai muốn nói.
Triệu Nguyên Cấp dời ánh mắt về phía hai binh sĩ cao lớn sau lưng bọn họ.
''Hai người các ngươi chính là bồi luyện của Hoàng tử?''
''Dạ!'' hai người sợ suýt tè ra quần, bọn hắn không nghĩ tới ban ngày còn khua môi múa mép nói chuyện Hoàng thất, đến tối liền quỳ gối bị thẩm vấn dưới chân Hoàng thượng.
Nhưng bọn hắn làm gì có gan nói tình hình thực tế, bọn hắn còn muốn sống thêm vài năm.
''Nói! Miễn có một câu là không thật, trẫm lấy đầu của hai ngươi!''
Triệu Nguyên cấp chắp tay chậm rãi đi xuống bậc thang cẩm thạch.
Long Tiên Hương cao quý dần tràn ngập ra không khí, kèm theo phẫn nộ lôi đình đang bị đè nén của Đế vương.
''Còn không mau nói, chờ bị tống giam sao?'' Phùng An Hoài vội vàng luống cuống.
Hai người kia thực sự không chịu nổi khí thế áp bách của Đế vương, miệng run rẩy lập cập nói lắp ba lắp bắp, hoàn toàn kể ra đầu đuôi sự tình.
Tại sao lại đến tửu quán uống rượu, trên bàn rượu nói cái gì?
Triệu Nguyên Thuần lại làm sao đang yên lành nhảy vào đánh Triệu Trường Diên, còn bọn hắn làm sao giúp đỡ Đại hoàng tử, ẩu đả với người không hiểu ở đâu ra này.
Lời nói trắc trở, chân tướng cũng rõ ràng.
''Cho nên...'' Triệu Nguyên Cấp đưa mắt về phía con trai.
''Là ngươi nói Cửu Hoàng thúc của ngươi không rõ ràng với Diệp thị, Cửu Hoàng thúc ngươi mới đánh ngươi?'' Triệu Nguyên Cấp híp mắt, khí thế lạnh lẽo.
Triệu Trường Diên cực kỳ sợ.
Kỳ thật hắn không biết gì hết, chỉ thỉnh thoảng nghe bọn cung nữ thái giám nói, cái gì mà 'Thuần Tiểu Vương gia qua mười tuổi rồi, sao còn hơn nửa đêm chạy tới trong cung Diệp tiệp dư, như vậy không hợp quy củ' các thứ.
Ngoại trừ câu này, tất cả những cái khác đều là hắn đoán.
''Phụ hoàng, nhi thần biết sai...''
Lời còn chưa dứt, một cước liền mạnh bạo đá vào ngực, người gần tám tuổi lăn lộn trên đất.
''Hoàng thượng bớt giận'' Phùng An Hoài sợ hãi tiến lên ngăn cản, tiếc là đã muộn.
Trên đất trống, tất cả mọi người đều quỳ không nói một lời, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đám mây đen kịt, bức tất cả mọi người đều không thở nổi.
Không khí dường như ngưng tụ, không biết qua bao lâu, Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên ngửa đầu nhắm mắt.
''Người đâu, đi mời Hứa phi!''
''Dạ!''
Phùng An Hoài cung kính rời đi, Hứa phi nhanh chóng vội vàng chạy đến.
''Hoàng thượng? Diên nhi về rồi? Diên nhi đâu?''
Lời còn chưa dứt, nàng tìm thấy con mình trên đất, hài tử chưa tới mười tuổi ngã trên đất, hai mắt nhắm nghiền, quần áo xốc xếch.
''Diên nhi! Diên nhi con sao vậy? Con mau dậy đi'' Hứa phi nhào tới quỳ rạp xuống bên cạnh nhi tử, như con sói cái bảo vệ con.
Nàng ôm lấy nhi tử, ngửa đầu hung dữ chất vấn Đế vương.
''Hoàng thượng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhi tử ta đang yên lành sao lại hôn mê bất tỉnh? Trên người nó...''
''Là trẫm đánh!''
Ngữ khí của Triệu Nguyên Cấp lạnh lẽo.
''Hoàng thượng?'' Hứa phi không tin nổi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, hai tay run rẩy.
''Nó mới tám tuổi thôi Hoàng thượng, năm nay nó mới tám tuổi, vẫn là một đứa bé, nó có thể phạm sai lầm gì đến mức người phải làm như vậy!'' Hứa phi lệ rơi đầy mặt.
Triệu Nguyên Cấp lại không ưa bộ dạng này của nàng.
''Mới tám tuổi dẫn theo bồi luyện của mình chuồn khỏi quân doanh vui chơi giải trí, nói năng bậy bạ dựng chuyện nói láo....Hứa phi!'' hắn đột nhiên nắm chặt nắm đấm.
''Hôm nay mời ngươi tới, không phải nghe ngươi chất vấn, trẫm chỉ muốn cảnh cáo ngươi, đây là lần cuối cùng, nếu như nó còn dám làm chuyện hoang đường, trẫm không ngại phong cho nó thái ấp, để nó cút đi báo đáp triều đình''
''Thái ấp?'' Hứa phi rưng rưng nước mắt cắn môi.
''Thần thiếp cũng không sợ, thậm chí thần thiếp còn muốn xin Hoàng thượng một ân điển, để thần thiếp đi cùng nhi tử! Tránh để con ta lang bạt đầu đường xó chợ khổ sở''
Nàng chậm rãi vuốt khuôn mặt hài tử non nớt trong lòng, đau tan nát cõi lòng.
Ánh mắt Triệu Nguyên Cấp rơi lên hai mẹ con thảm hại, ngoại trừ phẫn nộ, cũng chỉ có một loại không đành lòng khó hiểu, Hứa phi trước đây lúc mới tới Đông Cung xinh đẹp động lòng người, như một đóa hoa thược dược thiên kiều bá mị, ôm lấy dáng xuân.
Cho tới bây giờ, chật vật nhếch nhác như một gốc hoa héo tàn, xám xịt, tán loạn, ảm đạm không chút ánh sáng.
''Nếu Hoàng thượng đã bỏ mẹ con chúng ta, chi bằng sớm ngày hạ chỉ, thần thiếp cũng mang hài tử rời xa Hoàng thành, mọi người không cần chịu tra tấn nữa?'' Hứa phi ngẩng đầu.
''Ngươi chắc?'' Triệu Nguyên Cấp đụng phải cái vảy ngược.
''Thần thiếp chắc hay không chắc không quan trọng, quan trọng là trong mắt trong lòng Hoàng thượng, đã không có vị trí cho mẹ con chúng ta''
Hứa phi giao hài tử cho người bên cạnh ôm, mình chậm rãi đứng lên, ánh mắt kiên định mà châm chọc.
''Thần thiếp cũng từng đọc sách, nuôi mà không dạy, là lỗi của cha''
''Người chỉ sợ Diên nhi của thần thiếp làm mất mặt xấu hổ, thủ đoạn ác độc, tâm tư tàn nhẫn, nhưng Hoàng thượng, người đã hoàn thành trách nhiệm của phụ thân chưa? Chẳng lẽ nó chỉ là con của một mình thiếp thôi sao? Người dựa vào cái gì trách thần thiếp không dạy bảo?''
Hứa phi như không sá gì chậm rãi tới gần Hoàng đế, nhánh chóng đứng vững trước mặt hắn, đôi mắt vốn xinh đẹp giờ phút này tràn đầy oán khí.
''Hay là nói, Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, rảnh rỗi chàng chàng thiếp thiếp với Diệp tiệp dư, lại không thèm nghĩ tới Hoàng trưởng tử của chính mình?''
Đúng vậy.
Cho dù Hứa phi ngang ngược càn rỡ, cho dù Triệu Trường Diên từ nhỏ tâm tư ngoan độc, nàng yêu chiều hết mực, mẹ chiều con hư, nhưng đứng ở góc độ phụ thân của Triệu Nguyên Cấp, đúng là không hề cố gắng hết trách nhiệm.
Nhưng chính hắn không phải cũng không có sao?
Lại nhìn lại mấy đời tổ tiên, bọn họ vì nối dõi tông đường, nữ nhân trong cung hàng trăm hàng ngàn, Hoàng tử Công chúa cộng lại muốn hơn trăm người.
Những người này, ai sẽ dạy bảo cho từng người chứ?!!