Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 62: Cửa hàng thú cưng Kỳ trân dị thú



Xe taxi đi qua khu phố sầm uất nhất thành Đông, theo sự hướng dẫn của Hồ Thiên, lái xe đi rẽ trái rẽ phải, rồi đi vào một con hẻm nhỏ, anh bảo tài xế dừng xe trước một khu chợ.

“Dừng ở đây đi, đi nữa là không quay đầu được đâu.” Hồ Thiên thanh toán tiền taxi bằng điện thoại, sau đó xuống xe cùng Hạ Cát.

Hạ Cát quan sát hoàn cảnh xung quanh, muốn nói cũng vắng vẻ như phố Vân Lai, nhưng dầu gì cũng được xem là một phố thương mại thực sự, mặc dù chợ rất đông người và huyên náo, nhưng phần lớn là các tiểu thương và lái buôn cùng với người dân đi chợ mua đồ, Hạ Cát khó có thể tưởng tượng được sẽ có người tới đây mua thú cưng.

Hồ Thiên dẫn Hạ Cát đi xuyên qua khu chợ, trên đường có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi Hồ Thiên.

“Tiểu Hồ à, quả dưa Hami này ngọt lắm, cậu nếm thử xem.” Một bác gái bán rau đưa một miếng dưa đã gọt vỏ sẵn cho Hồ Thiên.

Anh cũng không ngại ngùng gì, vừa cười vừa nhận lấy miếng dưa, cắn thử, liếm liếm môi: “Ngọt lắm ạ.”

Bác gái lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn thấy Hạ Cát đang đứng ở bên cạnh cũng thuận tay lấy một miếng đưa cậu. Hạ Cát xấu hổ không dám nhận nhìn sang Hồ Thiên, anh cười, ra hiệu bảo cậu không sao cả.

Trời nóng, cậu cũng hơi khát nước, bèn cảm ơn rồi nhận lấy miếng dưa.

Bác gái vẫn còn cười rất tươi, mắt liếc Hồ Thiên trông giống như thiếu nữ đang hoài xuân. Hạ Cát yên lặng ăn dưa, dáng dấp Hồ Thiên đẹp như vậy, đúng là có hơi 'hoạ quốc'.

“Tiểu Thiên à, rau xà lách hôm nay giòn lắm nhé, bác cho cháu túi này ăn thử.” Lần này người tới đưa đồ lại là một ông chú.

Hồ Thiên nhìn túi xà lách quả nhiên vừa non vừa giòn, vậy là cũng không khách sáo chút nào, cười tủm tỉm đáp: “Cảm ơn bác! Vừa hay con cầm về đút cho Thanh Tịnh ăn.”

....

Chờ hai người đi hết khu chợ, Hạ Cát trợn mắt há mồm, chỉ ngắn ngủi một đoạn đường mà trong tay Hồ Thiên đã xách đủ túi lớn túi nhỏ, gà vịt thịt cá rau dưa cái gì cần có đều có.....Nhan sắc này của Hồ Thiên quả thật rất hữu dụng, già trẻ đều mê như điếu đổ, cậu không khỏi cảm thán, trên thế giới này thì ra có người có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm thật!

Đầu chợ bên kia là một con hẻm nhỏ, mặt tiền hai bên trông rất cũ kỹ, tường vây xám xịt khói dầu, hẻm rất hẹp, hai bên đều là nhà lầu nên ánh sáng không được tốt cho lắm, Cho dù đang là ban ngày cũng không thấy có ánh nắng. So sánh thế này, Hạ Cát đột nhiên cảm thấy khu phố thương mại Vân Lai rất là tốt.

Hồ Thiên vừa đi vừa giới thiệu: “Nơi này trước đây là chợ cây cảnh, có rất nhiều nhà bán hoa và thú cưng, đã có hơn chục năm rồi. Nhưng sau đó thị trường phổ biến giống cây và thú cưng nhập khẩu, khu chợ bên này cứ thế mà lụi dần.” Hồ Thiên híp mắt cười rộ: “Nhưng xuống dốc cũng tốt, chí ít bên này tiền thuê nhà rất rẻ, tôi mới có thể tiết kiệm được nhiều tiền như thế.”

“Ra là thế.” Hạ Cát mặc dù thấy hoàn cảnh chẳng ra làm sao, nhưng hình như Hồ Thiên kinh doanh cũng không tệ lắm.

Hai người đi dọc theo con hẻm, rất nhanh đã nhìn thấy một tấm biển hiệu cổ kính có khắc dòng chữ 'Kỳ trân dị thú' bằng lối viết rất đặc biệt. Biển hiệu bằng gỗ được điêu khắc rất kỳ công, dòng chữ lại được sơn son thiếp vàng, khiến người ta có cảm giác như đang đứng trước một tửu lâu 'biển vàng' trăm năm tuổi, không hề giống với những biển hiệu nhỏ phổ thông mà các tiểu thương hay sử dụng.

“Tấm biển này kỳ công thật.” Hạ Cát thốt.

Hồ Thiên đẩy cửa tiệm, cười: “Đương nhiên, làm từ gỗ mun đấy.”

Hạ Cát đi theo Hồ Thiên đi vào tiệm thú cưng, vào rồi mới phát hiện 'bất ngờ' còn ở bên trong.

Nếu như không phải Hồ Thiên vẫn còn đứng bên cạnh, cậu còn cho rằng mình vừa đi qua 'Cánh cửa thần kỳ' đến Rừng mưa nhiệt đới!



Phóng mắt nhìn toàn bộ cửa hàng thú cưng đều là một màu xanh, dây leo chằng chịt từ trần nhà rủ xuống, đi hai bước lại phải vén 'rèm xanh' một lần, sàn nhà đặt rất nhiều bồn hoa thực vật, hòn non bộ mini nên việc đi đường cũng hơi khó khăn. Trừ những điều này, chỉ cần có khoảng trống sẽ lại bày đầy máy ổn định nhiệt độ đang phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, và đây cũng là nguồn sáng duy nhất của tiệm.

Hạ Cát đẩy dây leo trước mặt, lúc sờ mới phát hiện đây chỉ là đồ mô phỏng, cậu xạm mặt hỏi: “Ông chủ Hồ, cách decor cửa hàng nhà anh đặc biệt thật.”

Hồ Thiên thản nhiên treo các loại túi lên hòn non bộ bên cạnh, nghe Hạ Cát nói bèn ngượng ngùng cười: “Ha ha ha, cậu không phải người thứ nhất nói câu này, nhưng chẳng phải cách trang trí như bây giờ quá đại trà sao? Khi trang trí tôi đã cố ý làm thế này, còn nghĩ rằng rất thời thượng và thu hút khách hàng. Nhưng có vẻ như hiện tại người ta vẫn thích cách trang trí hiện đại hơn, cửa hàng của cậu trang trí rất đẹp.”

Cái này còn có thể hút khách? May mà không doạ người ta chạy mất đấy. Hạ Cát nghĩ vậy, lại quan sát cách ăn mặc của Hồ Thiên, nghĩ thầm gu thẩm mỹ của này độc đáo phết.

Hạ Cát theo Hồ Thiên vào trong, lúc này mới nhìn rõ thú cưng trong lồng ổn định nhiệt độ, cảm giác da đầu đều tê dại, lông tơ dựng đứng, không muốn tiến thêm một bước nào nữa.

Mặc dù từ nhỏ cậu đã thích động vật nhưng cũng chỉ giới hạn ở những động vật mềm mại, lông xù dễ thương. Cậu vẫn có chút hạn chế khi tiếp xúc với một số loài, tỷ như thằn lằn, rắn, nhện, bọ cạp thuộc động vật máu lạnh ngay trước mặt này.

Hồ Thiên ung dung đi xuyên qua các lồng ấp, thi thoảng lại điều chỉnh nhiệt độ, ánh mắt rất dịu dàng, như thể đã dành trọn tình yêu thương cho chúng.

“Ông chủ Hồ, anh thích những thú cưng này sao?” Hạ Cát thông qua cách nói chuyện phiếm để làm dịu đi bối rối, cậu không muốn lộ ra sự sợ hãi của bản thân.

“Đúng vậy, nhưng tôi cũng rất thích những thú cưng lông xù xù.” Hồ Thiên nhận ra Hạ Cát đang sợ, mỉm cười an ủi: “Không sao, thực ra những thú cưng này tính tình cũng không khác thú cưng lông xù xù lắm, đại đa số đều rất dịu dàng.”

“Ra là vậy.” Hạ Cát dũng cảm nhìn xung quanh, cậu chỉ không có nỗi sợ hãi với rùa đất, vậy là chọn đứng cạnh lồng của nó.

“Ồ, có vẻ như cậu không sợ Thanh Tịnh lắm nhỉ? Vậy cậu có thể cho nó ăn giúp tôi được không? Bây giờ tôi phải cho con trăn vàng này đi uống nước, không cho nó sẽ cáu.” Hồ Thiên ngượng ngùng nói.

“Thanh Tịnh? Con rùa đất này phải không?” Hạ Cát chỉ vào rùa đất trong lồng ổn định.

“Đúng vậy, cho nó ăn lá rau xà lách tôi vừa cầm về là được.” Hồ thiên vừa nói, tay vừa thò vào trong lồng, dùng tay không ôm con trăn vàng ra bên ngoài, không dùng bất kỳ một biện pháp phòng vệ nào, động tác quen thuộc như đã từng làm vô số lần.

Hạ cát trợn mắt há mồm nhìn trăn vàng chầm chậm cuốn lên cánh tay Hồ Thiên, sau đó anh ôm nó vào gian phòng phía sau. Cậu sửng sốt mấy giây, cúi đầu nhìn nhìn rùa đất đang nghển cổ nhìn trong lồng ổn định.

Cậu cầm túi rau xà lách, mở nắp lồng, sau đó ném một mảnh rau vào dò xét.

Rùa đất nhìn mảnh rau, không động đậy, vẫn nghển cổ nhìn chằm chằm Hạ Cát.

“Không phải ông chủ Hồ nói mày đang đói bụng à? Sao lại không ăn thế?” Hạ Cát nghi ngờ nhìn rùa đất, không cẩn thận mặt đối mặt với nó, lập tức có cảm giác như bị thúc giục, tựa như có âm thanh đang nói: “Một mảnh thì ăn cái gì? Đừng có mà lề mề, đổ hết vào đây!”

Hạ Cát chớp mắt, tỉnh lại, sau đó đổ hết túi rau xà lách vào trong lồng. Lúc này rùa đất mới thôi nhìn cậu, chầm chậm bò lại bắt đầu nhấm nháp.

“Thì ra là thế này.” Hạ Cát tấm tắc kêu kỳ lạ, có vẻ như động vật máu lạnh cũng không khó gần đến thế. Trong lòng cậu nghĩ vậy, vừa quay đầu lại đã bị doạ cho sợ chết khiếp.

Hồ Thiên đã cho trăn vàng uống nước xong, ôm trăn đứng ngay bên cạnh Hạ cát. Trăn vàng chậm rì rì uốn éo trên người Hồ Thiên, cái đuôi thậm chí đã chạm đến góc áo Hạ Cát. Cậu lập tức nhảy xa ba mét, hận không thể nhảy một phát treo người luôn lên trần nhà.



“Đừng sợ đừng sợ, trăn này không tấn công người đâu.” Hồ Thiên vội vàng an ủi Hạ Cát.

Nếu nói rùa đất không tấn công người cậu còn tin, nhưng con trăn to thế kia..... cậu không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

hồ Thiên vuốt ve cơ thể mượt mà của trăn vàng, cười cười chuyển dời lực chú ý của Hạ Cát: “Cậu đừng cho nó là trăn, cậu có thấy nó đẹp không? Nhìn lớp vảy của nó này, lấp la lấp lánh, trông có đẹp không!”

Hạ Cát thuận theo lời Hồ Thiên nhìn cơ thể mềm dẻo của trăn vàng, lớp vảy màu vàng sắp xếp đồng đều chặt chẽ phản sáng lung linh, quả thực rất đẹp làm cậu nhớ tới đuôi cá tiểu Ngân nhà mình.

“Trăn vàng nhà tôi tương đối sợ người lạ, nhưng nó rất thích ông chủ Hạ, rất hiếm thấy đấy. Cậu có muốn sờ nó không?” Hồ Thiên híp mắt, đung đưa trăn vàng trước mặt Hạ Cát.

Hạ Cát lập tức khoát tay: “Không, không, không.... vẫn là thôi đi.”

“Không sao cả, tôi cam đoan nó sẽ không cắn cậu đâu. Trăn là loài động vật máu lạnh, mùa hè ôm man mát thoải mái lắm.” Hồ Thiên nói tiếp.

Hạ Cát nuốt nước miếng, Hồ Thiên mời mọc rất nhiệt tình, cậu không muốn bởi vì mình nhát gan mà khiến người ta không vui. Huống hồ bình thường rất khó có thể tiếp xúc với những loại động vật này, nên cậu nghĩ mình hẳn phải lấy can đảm thử một lần?

Lúc Hạ Cát còn do dự, trăn vàng đã chậm rãi bò từ cánh tay Hồ Thiên lại gần, đầu tiền nó dùng cơ thể thử cọ xát mu bàn tay Hạ Cát. Cảm giác lành lạnh, chỉ trong chớp mắt, hình như cũng không đáng sợ như thế.

Hạ Cát luôn cảm giác rằng hình như con trăn này biết cậu sợ, vì vậy mới không cuốn lên người cậu, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ chút xíu. Nghĩ như vậy, Hạ Cát còn thấy con trăn này rất thông minh, cũng rất dịu dàng, thành thử cũng không sợ mấy. Dưới ánh mắt khích lệ của Hồ Thiên, cậu chậm rãi đưa tay ra.

Trăn vàng chuyển dần từ cánh tay Hồ Thiên sang cánh tay Hạ Cát, cậu mở to hai mắt, vốn cho là sẽ hơi thô ráp, không nghĩ tới lại mềm mượt như tơ lụa, giống như vải tơ tằm lướt qua cánh tay.

Hạ Cát có hơi khẩn trương, tư thế cứng ngắc, không dám động đậy, trăn vàng bò dọc theo cánh tay cậu, dừng lại trước mắt Hạ cát, đột nhiên le lưỡi trăn, đụng đụng vào môi cậu.

Hạ Cát cảm thấy môi mình bị đụng nhẹ nhàng, tóc gáy dựng đứng.

“Khụ khụ, đủ rồi.” Hồ Thiên ho một tiếng, lấy tay che đầu trăn, túm trăn vàng về.