Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 63: Công viên nước



Đến khi Hạ Cát phản ứng lại, Hồ Thiên đã thả trăn vàng vào trong lồng ổn định.

“Xin lỗi, trăn vàng nhà tôi hôm nay có đôi chút hưng phấn. Nếu không cậu đi xem thú cưng khác nhé? Con tắc kè xanh này thì sao? Hay là nhện đỏ hoa hồng?” Hồ Thiên nhiệt tình đề nghị.

“Ha ha....hay là thôi, tôi nhớ cửa hàng tôi còn có việc, hôm nay không làm phiền anh nữa, dù sao sau này chúng ta cũng là hàng xóm, còn có rất nhiều thời gian để tham quan mà.” Hạ Cát mở mắt nói bừa, nếu còn tiếp xúc thân mật với tắc kè hay nhện nữa rõ ràng là muốn 'go die' mà.

Hồ Thiên cũng không vạch trần, cười nói: “Được, vậy tôi không ép cậu, tôi tiễn cậu về nhé.”

“Không cần đâu, anh cũng đang bận. Đến lúc cửa hàng của anh dọn đến, có gì cần hỗ trợ thì cứ liên hệ với tôi.” Hạ Cát đẩy dây leo trên đầu và đi ra ngoài cửa.

Đi ra khỏi cửa hàng thú cưng của Hồ Thiên, Hạ Cát đột ngột rùng mình vì chênh lệch nhiệt độ, lông tơ trên người dựng đứng mấy giây mới ổn lại. Nói mới nhớ, vừa rồi trong tiệm không hề nóng một chút nào, thậm chí còn hơi lạnh. Cậu không để ý có mở điều hoà hay không, lòng lại nghĩ hẳn là do không khí u ám, âm trầm tạo thành.

“Rau xanh củ cải đều có chỗ tốt.” Hạ Cát an ủi mình, xoa xoa bàn tay rời khỏi cửa hàng Kỳ trân dị thú.

Trong tiệm, kể từ khoảnh khắc Hạ Cát rời đi, các loài động vật vẫn luôn yên tĩnh trong lồng đều trở nên sinh động hẳn lên. Trăn vàng vừa được Hồ Thiên thả vào lồng lúc này cũng nhô đầu ra, tắc kè, thằn lằn, nhện hay bọ cạp nhìn có linh tính hơn bình thường, nhẹ nhàng đẩy nắp lồng bò từ bên trong ra.

Hồ Thiên ngồi dựa vào một khối hòn non bộ mini giữa cửa hàng, mặc cho thú cưng bò khắp người mình, vuốt ngọc bội trong tay, thần thái nhàn nhã tự nhiên. Các loài bò sát chiếm cứ phạm vi xung quanh anh, trăn vàng thậm chí còn quấn cả lên người anh.

Rõ ràng trong tiệm cực kỳ yên tĩnh, các loài động vật cũng rất im lặng, nhưng Hồ Thiên lại tựa như có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của chúng, bỗng nhiên cười nói: “Tôi biết các em thích cậu ấy, tôi cũng thích. Cậu ấy rất dịu dàng, đối xử với động vật cũng rất tốt.”

Rùa đất chậm rãi leo lên chân Hồ Thiên, đụng đụng anh, Hồ Thiên cúi đầu nhìn, kinh ngạc nói: “Cái gì? Còn dịu dàng hơn tôi? Tốt hơn tôi?” Đôi mắt đào hoa nheo lại, tủi thân nói: “Thật vậy à? Rõ ràng tôi tốt với các em như vậy, các em còn gì bất mãn với tôi sao?”

Trăn vàng leo lên bên tai Hồ Thiên phun lưỡi rắn, Hồ Thiên mở to mắt kinh hồn táng đảm đáp: “Không được, cậu ấy có cao nhân che chở, các em không được phép lại gần cậu ấy.” Anh dừng một chút, sau đó xoa lên cơ thể mượt mà, mát mẻ của trăn vàng: “Về sau tôi còn muốn dựa vào cửa hàng thú cưng của cậu ấy để đánh yểm trợ đấy, còn nhiều thời gian, về sau là hàng xóm, kiểu gì cũng gặp được nhau thôi, ngoan.”

.....

Thời tiết quá nóng, chờ cho Hạ Cát đi qua nửa cái thành phố trở lại cửa hàng của mình, cả người đã ướt nhẹp toàn mồ hôi. Trong tiệm không có khách, cậu bèn đến thẳng điều hoà ngửa đầu hứng gió, phải hạ nhiệt độ trước mới nói.

Long Uý vừa mới dọn dẹp phòng chứa đồ ra, lập tức nhíu mày, đi thẳng tới nhà Hạ Cát.

Hạ Cát đang kéo cổ áo ra trước điều hoà, thình lình bị Long Uý nắm bả vai xoay người mắt đối mắt với hắn. Hai người gần sát nhau, Long Uý không nói gì, chỉ dí mặt lại gần. Nhịp tim cậu lập tức tăng tốc đến 180, mặc dù không rõ có chuyện gì, nhưng cũng đã vô thức nhắm mắt lại.

Đương nhiên....cũng không sự tình đáng mong đợi nào phát sinh, Long Uý chỉ xích múi lại gần cổ Hạ Cát ngửi ngửi mà thôi.

Lúc Hạ Cát mở mắt đã thấy Long Uý đang ngửi ngửi mình, cậu vừa ra một thân mồ hôi, xấu hổ không chịu được, chống tay lên Long Uý, đẩy hắn ra.

“Anh, anh Long, trời nóng quá, em vừa ra mồ hôi, người em có mùi gì à?” Hai tay Hạ Cát lau lung tung lên cổ, cảm thấy cực kỳ ngượng.

Không ngờ Long Uý lại đáp: “Không phải mùi mồ hôi, là mùi khác, rất tạp, còn rất lạ.”

“Ơ? Trên người em có mùi lạ ư?” Hạ Cát nhấc tay mình lên ngửi thử, làm gì có mùi lạ nào.

Long Uý nhíu mày nhìn chằm chằm cậu: “Cậu vừa rồi đi đâu?”

Hạ Cát nhớ trước đó đến cửa hàng Kỳ trân dị thú có tiếp xúc qua một vài thú cưng, hẳn là nhiễm mùi của chúng, mũi của Long Uý tương đối nhạy, bèn giải thích: “Vừa rồi em có tiện đường đi qua một cửa hàng thú cưng, chắc là bị lây mùi từ đó.”

Trước đó không lâu Hạ Cát cũng có nói qua chuyện này với Long Uý, Long Uý hỏi: “Có phải là nhà mà cùng cậu góp vốn mua nhà đúng không?”

“Phải ạ! Anh ấy cũng mở cửa hàng thú cưng, sau này sẽ chuyển tới, sát vách nhà chúng ta. Nhưng mà anh ấy kinh doanh mua bán thú cưng, thú cưng anh ấy bán...có hơi đặc biệt.” Hạ Cát vừa nghĩ đến những thú cưng kia, da gà không nhịn được lại nổi lên.

Gương mặt Long Uý lạnh tanh: “Sắp chuyển tới? Vậy chúng ta cần giúp đỡ nhiều hơn.”

Hạ Cát nghe Long Uý nói trên người mình có mùi, ngượng ngùng lên lầu tắm rửa.

Sau khi tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều. Hạ Cát nằm lì ở trên giường, bắt đầu chuẩn bị cho việc tân trang lại cửa hàng. Cậu ấn mở giao diện hệ thống nhìn qua, bất ngờ phát hiện phần thưởng nhiệm vụ vẫn chưa nhận được, chắc là chờ đến khi chìa khoá cầm tay mới được tính.

Phòng khám thú cưng đối với Hạ Cát xem như là một lĩnh vực hoàn toàn mới, không hề giống với việc mở cửa hàng thú cưng một chút nào, cậu bắt đầu lên mạng tra xem muốn mở phòng khám cần những loại giấy tờ nào. Không tra thì không biết, không ngờ lại phức tạp như vậy.

Ngoại trừ giấy phép kinh doanh, quan trọng nhất là hai loại giấy chứng nhận, một là giấy phép điều trị, hai là giấy chứng nhận phòng chống dịch bệnh động vật. Cậu cần phải đến cơ quan liên quan để điền vào đơn mẫu, gửi tài liệu và sau đó là chờ xét duyệt. Giấy chứng nhận phòng chống dịch bệnh động vật cũng cần cơ sở y tế phải kiểm tra tại chỗ, điều này có nghĩa là trước khi người của sở y tế đến, cậu cần phải chuẩn bị xong phòng khám.

Thủ tục nhìn có vẻ phức tạp, Hạ Cát đoán chừng phòng khám thú cưng sẽ phải đợi rất lâu mới có thể đi vào hoạt động, nên chỉ có thể thực hiện từng bước một. Cậu muốn xin giấy phép chẩn đoán và điều trị động vật trước, vì chỉ cần nộp tài liệu để thẩm tra nên cậu bắt đầu chuẩn bị tài liệu dựa theo trên mạng hướng dẫn.

Hồ sơ đăng ký bao gồm chứng chỉ hành nghề thú y, Hạ Cát lúc này mới nhớ ra cậu còn chưa hỏi Long Uý đã đậu chưa. Cậu không hỏi trực tiếp mà lấy điện thoại nhắn Weichat hỏi Long Uý.

Long Uý nhanh chóng trả lời: “Tôi thi đậu từ lâu rồi, giấy phép đặt trong ngăn kéo ở thư phòng.”

“!” Đỉnh thế! Hạ Cát hấp tấp chạy vào thư phòng, lấy chứng chỉ hành nghề thú y, ngoài ra còn có giấy tờ tuỳ thân, bằng tốt nghiệp và bằng cử nhân đại học H?!

Long Uý không phải Thần Thú sao? Thế mà còn học cả đại học?! Hạ Cát ngay lập tức chụp một bức ảnh, tò mò gửi cho Long Uý.

“Anh Long, anh tốt nghiệp đại học H sao?”

“Không phải, tôi không đi học.” Long Uý nhanh chóng trả lời lại.



Hạ Cát nghi hoặc, hỏi lại: “Vậy mấy tấm bằng này là giả ạ?”

“Giấy chứng nhận là thật, có thể dùng. Tôi đã thử dùng nó khi tham gia kỳ thi sát hạch chứng chỉ hành nghề thú y.”

“....” Hạ Cát cũng không hỏi thêm nữa, cậu không muốn cắn chặt mãi vấn đề này, Long Uý cũng chỉ đi làm ở cửa hàng thú cưng, coi như thân phận là giả, nhưng cũng chỉ có một mình cậu biết. Thật ra Hạ Cát phát hiện mình không biết một chút gì về quá khứ của Long Uý, Long Uý đã sống những ngày tháng thế nào sau khi ông nội qua đời?

Hạ Cát chuẩn bị tài liệu và gửi đến cơ quan giám sát vào ngày hôm sau, nhưng nhân viên lại cho hay phải mất từ 10 đến 15 ngày mới có kết quả. Một tuần sau, số tiền Hạ Cát vay ngân hàng cuối cùng cũng đã tới tay, bên bất động sản ngay lập tức gửi chìa khoá sang cho cậu.

Hạ Cát cầm chìa khoá sang bên cạnh nhìn thử, cậu mua liền một lúc ba cái mặt tiền sát vách cửa hàng thú cưng của cậu, căn thứ tư xa nhất là của Hồ Thiên.

Tổng diện tích mà hệ thống yêu cầu cho phòng khám và thẩm mỹ viện thú cưng là ba trăm mét vuông, tương đương với việc phải đả thông hai gian mới này, gian còn lại tạm thời để trống. Để về sau tiện cho việc kinh doanh, Hạ Cát quyết định sẽ để trống gian phòng sát vách với cửa hàng của Hồ Thiên.

Nhưng tân trang lại là một vấn đề, dù sao cũng là phần thưởng từ hệ thống, thời điểm trang trí không biết sẽ xảy ra vấn đề gì, tốt nhất không nên có người khác ở xung quanh. Hạ Cát gọi điện cho Hồ Thiên, hỏi anh ấy lúc nào sẽ chuyển tới đây.

“Ồ....bên này tôi có một chút chuyện, có lẽ phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể chuyển tới. “ Hồ Thiên trả lời.

“Được thôi, chừng nào anh tới thì nói với tôi một tiếng, tôi sang hỗ trợ anh/”

“Được rồi, cảm ơn!”

Hạ Cát nghĩ rằng đây chính là thời điểm thích hợp để nâng cấp cửa hàng trước khi Hồ Thiên tới, tránh trang trí quá nhanh khiến người khác nghi ngờ.

Hai ngày sau là cuối tuần, kinh doanh tương đối tốt, cậu dự định thứ hai sẽ bắt đầu đóng cửa tân trang.

Trước tiên cậu dán thông báo ngay trước cửa kính, sau đó đăng lịch nghỉ lên Weibo, cuối cùng là shop Taobao, có thể nói là thông báo một cách toàn diện. Sau khi làm xong những việc này, tâm trạng Hạ Cát cực kỳ tốt, cậu đã sớm lên kế hoạch trong khoảng thời gian cửa hàng tân trang sẽ cho cả nhà đi du lịch một chuyến!

Hạ Cát ngồi trong quầy lễ tân hân hoan lên mạng tra tour du lịch, bất chợt nghe thấy bên khu cà phê vang lên tiếng hô, cậu bỏ điện thoại xuống và sang bên đó nhìn thử.

“Trời ơi! Cẩn thận!”

“Chết thật! Sao đột nhiên lại ngã thế này?”

“Em gái, em không sao chứ? Đứng được lên không?”

Ở giữa các bàn bên khu giải trí, có vài bàn khách đang tỏ ra lo lắng nhìn cô bé nằm sấp trên sàn nhà. Bé gái này cực kỳ dễ thương, lại còn là con lai, mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh biếc, vẫn luôn đi xung quanh giúp đỡ các vị khách, lúc thì đưa khăn giấy, lúc lại đưa tăm, hầu như là những vật nho nhỏ. Vừa rồi đột nhiên ngã một cái, trong lòng các vị khách đều thấy xót.

“Có đau lắm không?” Một vị khách nữ còn ân cần đưa tay ra, muốn đỡ bé gái dậy, chỉ sợ con bé oà khóc.

Bé Tiên Cá nằm rạp trên đất ngơ người trong chốc lát, không để người ta đỡ dậy, tự vuốt vuốt chân của mình, sau đó tự đứng dậy, còn cực kỳ sạch sẽ vỗ vỗ váy của mình.

Khách hàng không khỏi cảm thán, bé gái xinh xắn mà mạnh mẽ thế này đáng yêu hơn nhiều.

Hạ Cát dựa người vào quầy lễ tân nhìn một lát, thở phào nhẹ nhõm khi thấy bé Tiên Cá đang chỉnh váy, ai ngờ chưa đi được mấy bước lại té xuống.

Lúc này Hạ Cát nhanh chóng vọt tới, bế bé lên. Khách hàng còn tưởng rằng cô bé sẽ ngã tiếp, nhưng vừa rồi Hạ Cát thấy cực kỳ rõ ràng, bé Tiên Cá gần như quỳ thẳng xuống, hoàn toàn không phải vô tình ngã, bàn chân thằng bé hình như có vấn đề!

“Anh Long, Tiểu Ngân không thoải mái, em bế bé lên lầu trước, anh giúp em đứng quầy thu ngân nhé.” Hạ Cát dặn dò Long Uý một tiếng, sau đó ôm bé Tiên Cá vội vã lên lầu.

Hạ Cát vừa lên lầu vừa tranh thủ xem xét hai chân bé Tiên cá, hai đầu gối bị đập mạnh mà đã đỏ ứng. Cậu thấy đau lòng, nhẹ nhàng xoa đầu gối cho bé, hỏi: “Tiểu Ngân, có đau lắm không con?”

Bé Tiên Cá vẫn rất bình thường, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu xem chân của mình, nói: “Ba, không sao đâu.”

Hạ Cát ôm bé Tiên Cá vào phòng ngủ, lúc đặt bé lên giường cậu có nhìn qua, hai đầu gối sưng đỏ đã biến mất không thấy. Hạ Cát nghĩ có liên quan đến năng lực chữa trị của Tiên Cá.

“Tiểu Ngân, con đứng lên đi mấy bước nữa cho ba xem nào.” Hạ Cát nói.

Bé Tiên Cá nghe lời đứng lên, đừng nói hai bước, chân vừa mới đứng thẳng đã như cọng bún mà quỳ xuống, cậu nhanh tay đỡ được bé trước khi ngã xuống.

“Tiểu Sủng, bé Tiên Cá sao lại thế này?” Lần này Hạ Cát thực sự có chút bận tâm.

[Theo tư liệu 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' có nói, sau khi Ngân Giao trưởng thành vẫn cần tiếp xúc thường xuyên với nước, nếu không chân sẽ gặp phải tình trạng không có sức. Đối với tình huống này, ký chủ không cần quá lo lắng, chỉ cần mang Ngân Giao đi bơi là được.”

“Chỉ như vậy thôi sao?” Hạ Cát thở phào nhẹ nhõm, lập tức ôm bé Tiên Cá vào phòng tắm, đợi bồn tắm đầy nước rồi đặt bé vào.

Bé Tiên Cá nằm trong bồn tắm, đôi chân dần dần có sức, nhưng khi chạm vào nước rồi, bé bắt đầu lại thấy ngứa. Một lúc sau, bé dựa vào thành bồn tắm, mở to đôi mắt màu xanh lam, nũng nịu: “Ba, Tiểu Ngân muốn đi bơi.”

Hạ Cát nghĩ nghĩ, đúng là từ lúc Tiểu Ngân ra đời đến nay chưa từng được bơi trong nơi rộng lớn bao giờ. Dù là bồn tắm hay bể cá, những nơi này đối với một con cá mà nói thật sự là quá là nhỏ, căn bản không hề có chút tự do nào.

Vừa hay bây giờ đang là mùa hè, Hạ Cát nghĩ, thừa dịp cửa hàng trang trí, mọi người cùng nhau tới công viên nước cũng là một ý hay.

Hạ Cát trao đổi việc này mới Long Uý, thứ nhất là để mọi người ra ngoài chơi thư giãn gân cốt, mặt khác cũng liên quan đến chân bé Tien Cá. Chuyện này nhanh chóng được quyết định, Hạ Cát còn đặt quần bơi cho mọi người trên mạng.

Nhiều người ra ngoài như vậy, đương nhiên có xe đi sẽ tiện lợi hơn. Hạ Cát mặt dày mời Tạ Ngôn gia nhập cùng.

Tạ Ngôn lấy lý do 'phơi nắng sẽ bị đen' để từ chối Hạ Cát, nhưng cậu nài nỉ thêm vài lần nữa, vẫn đồng ý cho cậu mượn một chiếc ô tô.



Vì vậy, ngay sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Cát đến nhà Tạ Ngôn, lái con SUV bảy chỗ kia của cậu ta về.

Đây chính là lần đầu tiên bé Tiên Cá đi ra ngoài, không những thế lại còn là đi bơi, bé hưng phấn vô cùng, nhảy lên xe ngồi đầu tiên. So với bé mà nói, A Phượng và Bé Chuột đã từng ra ngoài một lần, hiển nhiên là chuẩn bị càng đày đủ hơn, hai người họ cầm theo hai túi đồ ăn vặt lớn, vừa lên xe đã nhai cồm cộp không ngừng, khiến bé Tiên Cá thèm không chịu được. Trước khi Hạ Cát đi đã nhận lấy phần thưởng nhiệm vụ, cửa hàng của cậu chính thức thăng cấp.

Vừa lái xe, Hạ Cát vừa dặn dò với bọn họ, lát nữa tới công viên nước sẽ có rất nhiều du khách, bọn họ không được biến lại thành hình dáng thú cưng, cũng không được chạy lung tung.

Nơi bọn họ đến chính là công viên nước lớn nhất ở Giang thành, nơi này có bể bơi lớn nhất cùng các phương tiện giải trí phong phú và hiện đại. Hạ Cát từng đến đây một lần cùng với các bạn thời đại học.

Lúc họ tới công viên nước lúc mười giờ sáng, ở cổng đã tụ tập rất nhiều du khách. Bây giờ chính là mùa hè, không ít phụ huynh đưa con tới đây chơi. Hạ Cát cùng mọi người xếp hàng tới hơn nửa tiếng mới được đi vào.

Từ cổng chính bước vào đã có thể trông thấy đường trượt nước bảy sắc cầu vồng đan chéo nhau, thi thoảng lại có tiếng hét chói tai vang trên không trung, sau đó là tiếng 'tùm' cực lớn kèm theo nước văng tung toé. A Phượng, Bé Chuột, bé Tiên Cá trợn tròn mắt nhìn.

Cậu dẫn mọi người đi vào phòng thay đồ, lấy quần bơi đã chuẩn bị rồi phát cho mỗi người một cái, cũng dặn bé Tiên Cá nhất định phải mặc vào, không mặc không cho đi chơi, bé Tiên cá lúc này lại tỏ ra cực kỳ nghe lời.

Chờ mọi người thay xong đồ bơi bước ra lại đến lượt Hạ Cát trợn mắt lên nhìn. Thân hình của Long Uý, A Phượng và Bé Chuột cực kỳ đẹp, đặc biệt là tám múi cơ bụng kia của Long Uý ngay lập tức đã thu hút hết thảy ánh mắt hâm mộ xung quanh. Hạ Cát lại thoáng nhìn qua 'cơ bụng một múi' mềm nhũn của mình, cảm thấy thế giới này không công bằng.

Trong lúc lấy kem chống nắng ra bôi, Hạ Cát đã nghĩ nhất định trở về phải chăm chỉ tập thể dục mới được. Khi cậu định để đám A Phượng bôi kem chống nắng đã phát hiện cả lũ ham chơi đã chạy đi mất dạng.

Long Uý nhìn cậu nói: “Mấy đứa kia không bôi cũng không việc gì, cậu cứ từ từ chơi, tôi đi trông bọn họ cho.”

“Vâng được, vậy em ra ngoài ngay đây.” Hạ Cát nhanh chóng xoa xoa kem chống nắng, sau đó khoá vào tủ để đồ, lập tức đuổi theo.

Đến công viên nước đa số là phụ huynh và con trẻ, sự kết hợp giữa những anh chàng đẹp trai và một 'tiểu chính thái' như đội Hạ Cát này vẫn cực kỳ hiếm thấy, cơ bản đi đến đâu là 'hút mắt' đến đó.

Tiểu chính thái: Shotaro - bé trai đáng yêu

Hạ Cát nắm tay bé Tiên Cá, định dẫn bé đến khu bể bơi lớn để bé bơi thoải mái hơn. Cậu vừa ngồi xổm xuống bên thành bể bơi để dặn dò bé một số điều cơ bản, bên cạnh đột nhiên văng nước tới, tung toé ướt hết cả người cậu.

Hạ Cát lau nước trên mặt, quay đầu nhìn sang, thì ra là A Phượng và Bé Chuột đã không chờ được nữa mà nhảy xuống bể bơi, sau đó....không thấy trồi lên! hạ Cát luống cuống, đang định nhảy xuống cứu hộ đã thấy Long Uý luôn đứng bên cạnh nhanh chân hơn cậu, nhảy xuống nước, sau đó....cũng không trồi lên!

Hạ Cát: “.....”

Hạ Cát vội vàng xuống nước vớt bọn họ lên, nhân viên cứu hộ vẫn luôn chú ý tình hình xung quanh bèn bơi tới hỗ trợ, may là không xảy ra nguy hiểm gì, nhưng sau đó vẫn bị nhân viên cứu hộ mắng cho té tát: “Lớn thế này rồi mà không biết suy nghĩ à? Các cậu không biết bơi thì sang bên khu trẻ con mà chơi! Nếu không thì phải chuẩn bị phao bơi chứ!”

A Phượng và Bé Chuột bị sặc nước, vừa ho khan vừa tủi thân nhìn ba ba, Long Uý cũng không có chuyện gì an tĩnh ngồi bên cạnh. Hạ Cát vẫn luôn muốn cười, anh Long lạnh lùng ngầu lòi thế mà lại không biết bơi, cũng có ngày bị người khác dạy bảo.

Hạ Cát nén cười dẫn mấy người đi thuê phao bơi, mấu chốt là phao bơi ở nơi này cực kỳ nữ tính, không phải vịt vàng nhỏ thì chính là thiên nga trắng, lại còn có cả hồng hạc. Hạ Cát nhìn ba chàng đẹp trai mỗi người ôm một cái phao dễ thương, cười đến ná thở.

Mặc dù xung quanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào họ, nhưng A Phượng và Bé Chuột vẫn muốn chơi, không buồn chú ý đến ánh mắt của người khác, hai người ôm phao bơi chơi quên cả trời đất.

Long Uý ngồi bên thành bể bơi, bên cạnh là phao bơi hồng hạc đáng yêu, chậm chạp chưa xuống nước.

Hạ Cát nhịn cười, bơi đến mép bể, đưa tay nói: “Anh Long, em dạy anh bơi. Không cần dùng phao bơi, em đỡ anh.”

Long Uý liếc nhìn hồng hạc tròn trịa bên cạnh, chần chờ đôi giây, cuối cùng cũng giơ tay ra với Hạ Cát.

.....

Bên kia, bé Tiên Cá đã sớm bơi đến chỗ sâu nhất, từ lúc sinh ra đến nây, đây là lần đầu tiên bé được bơi ở nơi rộng thế này. Mặc dù trong bể bơi vẫn luôn có mùi khử trùng gay mũi, nhưng bé vẫn rất vui vẻ, thi thoảng nhô đầu lên, thi thoảng lại ngụp xuống, mái tóc màu bạc như một viên kim cương dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời.

Mấy người lớn xung quanh nhìn bé Tiên Cá chơi đùa trong nước đều cảm thán không thôi, đưá trẻ này bơi giỏi quá, nhanh nhẹn như cá bơi trong nước vậy.

Đầu kia bể bơi là một đứa bé đang đeo kính bơi, tuy mới học bơi nhưng rất nóng lòng muốn chơi ở khu vực nước sâu. Cậu bé ôm tấm ván nổi, đạp chân mấy lần, rồi đột ngột dừng lại, hai chân kẹp chặt lại với nhau.

Đột nhiên buồn tiểu phải làm sao bây giờ? Cậu bé không nhịn được, mà nhà vệ sinh lại ở rất xa, cậu bé không muốn tiểu ra quần trên đường di vệ sinh một chút nào. Bé trai quan sát bốn phía một lát, phát hiện xung quanh không có một cai, cậu bé lén lút giải quyết luôn....

“Hmmm....” Lông mày đang cau lại của cậu bé cuối cùng cũng giãn ra.

Cùng lúc đó, bé Tiên Cá đang trong đại dương vui sướng, bỗng nhiên nhạy bén ngửi được một mùi khác lạ. Bé trồi lên nhíu mày, đôi mắt xanh thẳm hiện rõ vẻ giận dữ!