Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 64: Biến thái



Hạ Cát hưng phấn dập dềnh trong bể bơi, cậu vui vẻ dạy Long Uý đến quên trời quên đất, bất chợt lại nghe thấy tiếng hai đứa trẻ cãi nhau trên bờ. Cậu quay đầu nhìn lại đã thấy bé Tiên Cá nhà mình tay chống nạnh đang đứng đôi co với một bé trai khác.

“Khụ khụ.”

Một phút Hạ Cát không chú ý nâng người, Long Uý chìm vào trong nước, sặc ho khù khụ, cậu nhanh tay vớt hắn lên: “Xin lỗi anh, anh không sao chứ?”

“Không sao.” Long Uý vuốt mái tóc ướt nhẹp ra phía sau, hắn cũng nghe thấy âm thanh của bé Tiên Cá, nói: “Cậu lên nhìn xem thế nào?”

Hai người đi ra khỏi bể bơi, Hạ Cát đi lại gần chỗ bé Tiên Cá, Long Uý ngồi nghỉ bên cạnh cũng chú ý tới tình huống bên kia, dù sao cũng là trẻ con cãi nhau, không cần thiết phải có quá nhiều người lớn.

Hạ Cát đến gần mới phát hiện bé trai đeo kính bơi đang bo hai tay vào đũng quần, mặt đỏ rực ngỡ ngàng nhìn bé Tiên Cá, hai môi run lên 'Oa' một tiếng ngửa đầu khóc lớn.

Bé trai kia vừa khóc, Hạ Cát thấy nhức hết cả đầu, không biết đã có chuyện gì xảy ra, cậu đang chuẩn bị hỏi bé Tiên Cá, bố mẹ đứa trẻ nghe thấy tiếng khóc đang chạy tới.

“Con trai, sao thế?” Mẹ đứa trẻ ngồi xổm xuống, ôm bé vào trong ngực an ủi, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Cát và bé Tiên Cá đứng đối diện.

“À...chị ơi.....”

Hạ Cát còn chưa nói dứt câu, bé trai đột nhiên nín khóc, ỷ vào việc có bố mẹ ở bên, can đảm xoay người, chỉ vào bé Tiên Cá lớn tiếng lên án: “Cậu ấy nắm đau 'tiểu chít chít' của con!”

Bố mẹ đối phương: “!!!”

Hạ Cát: “....”

Trước ánh mắt giận dữ của bên lên án, Hạ Cát tranh thủ thời gian ngồi xuống hỏi bé Tiên Cá rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ bé Tiên Cá nghe bé trai kia lớn tiếng nói, cũng hùng hồn đáp trả: “Đó là bởi vì cậu tè vào bể bơi!”

Hạ Cát: “!”

Bố mẹ đối phương: “...”

Nhìn thấy sự bối rối của bố mẹ, bé trai vội vàng lo lắng giải thích: “Đó, đó là vì con không nhịn được nữa.”

Dù hành vi này bé trai có không đúng, nhưng con mình nắm 'chít chít' con nhà người ta...cũng không tốt lắm, nhỉ? Nếu như ba mẹ bên kia muốn truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ cũng không có kết cục tốt đẹp. Hạ Cát nhanh chóng kéo tay bé Tiên Cá, cúi đầu xin lỗi nhà người ta: “Xin lỗi anh chị, bé nhà em không hiểu chuyện, dù sao thì cũng không nên động tay động chân, bé nhà anh chị có sao không ạ?”

Bé Tiên Cá không phục trong lòng, cái cằm hếch mãi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm tràn đầy khinh thường.

Phụ huynh bên kia còn rất trẻ tuổi, nghe Hạ Cát nói lời xin lỗi, lại nhìn thoáng qua con trai mình: “Tiểu chít chít của con còn đau nữa không? Nói thật mẹ nghe xem nào.”

Bố mẹ mặt mày nghiêm túc, cậu bé cũng không dám nói dối, lắc đầu: “Con hết đau rồi ạ.”

“Được rồi.” Bà mẹ trẻ nói xong, sau đó nhanh tay cho con trai mình một cốc vào trán.

Cậu bé bị mẹ gõ choáng, mặt mũi ngơ ngác, hoàn toàn không rõ vì sao mình lại bị mẹ đánh, qua hồi lâu mới phản ứng được, che đầu khóc toáng lên. Bây giờ thì mới là khóc thật, nước mắt thi nhau rơi xuống, nhìn tủi không chịu được.

Bố mẹ đối phương đứng dậy, nhìn Hạ Cát đang ngây người, nói: “Xin lỗi cậu, là bé nhà tôi không đúng trước, tôi sẽ dạy bảo lại bé. Nếu không có chuyện gì nữa, tôi dẫn bé về trước nhé.”

“Ồ, ồ, gia đình cứ tự nhiên.” Hạ Cát làm thủ thế 'mời' với bà mẹ trẻ dữ dằn này.

Thế là người mẹ này bế 'ông giời con” nhà mình vừa đi vừa dạy: “Không phải mẹ đã dặn con rồi sao? Trước khi xuống nước phải đi vệ sinh, không được tiểu trong bể bơi, tất cả mọi người đều đang bơi lội. Lúc về mẹ bế con vào bồn cầu chơi nước nhé?”

Tiếng bé trai càng khóc càng vang: “Hu hu hu, không được, con không dám nữa đâu.”



Mọi người xung quanh đó vẫn còn nghe thấy tiếng hai mẹ con đối thoại, tất cả đều nhanh nhanh chóng chóng leo lên bờ, tránh xa bể bơi nhanh nhất có thể. Nhân viên cứu hộ ngồi trên đài quan sát bày vẻ mặt một lời khó nói hết.

Bé Tiên Cá lắc lắc mái tóc màu bạc sáng chói của mình, hay tay khoanh trước ngực, vẻ mặt cực kỳ đắc ý như thể bản thân vừa đánh thắng một trận chiến lớn.

Hạ Cát thở dài, có chút đau đầu với khuynh hướng 'bạo lực' của bé Tiên Cá nhà mình. Rõ ràng giao diện vừa mềm vừa moe, lại còn là thú cưng hệ chữa trị, không biết vì cái gì mà hết lần này đến lần khác lại cứ biểu lộ ra tính cách nóng nảy, hung hãn của mình.

“Tiểu Ngân, con phải phân rõ trải phái trước, không thể cứ thế mà ra tay với người khác được, nhỡ đâu con làm bạn bị thương thì làm sao bây giờ?” Hạ Cát nghiêm túc dạy dỗ.

Bé Tiên Cá nắm lấy tay Hạ Cát, đôi mắt xanh thẳm đảo một vòng, non nớt đáp: “Nếu như bị thương, Tiểu Ngân có thể trị được.”

“Ôi trời ơi.” Hạ Cát chợt thấy lòng bất lực, dạy dỗ không được, dù sao bé Tiên Cá vẫn còn quá nhỏ, Hạ Cát thấy nên chăm sóc cho bé tốt hơn trước rồi mới tính.

Bé Tiên Cá lại tràn đầy sức sống bơi lội, chạy đến khu trẻ em bên kia chơi cùng A Phượng và Bé Chuột trong chốc lát. Sau đó mọi người xếp hàng chơi cầu trượt, chèo bè nhân tạo, lướt sóng và các mục giải trí khác.

Lướt sóng là một trò chơi cực kỳ được mọi người hoan nghênh, khu vực lướt sóng được xây dựng y như một bãi biển thật sự. Đó là một con dốc cao, càng đi vào trong thì càng sâu. Sau khi hoạt động lướt sóng bắt đầu, cứ cách một khoảng thời gian cố định sẽ xuất hiện một làn sóng nhân tạo đẩy mọi người vào bờ, đợt sóng xuất hiện sẽ càng ngày càng nhiều và cũng càng ngày càng lớn. Sau cùng, đến khi làn sóng cuốn qua, mọi người nhất định phải nhanh chóng nhảy lên, nếu không sẽ bị sóng đánh lộn mấy vòng.

Nhưng sóng cũng rút rất nhanh, về cơ bản nguy cơ bị sặc nước cũng thấp, nói tóm lại là một trò chơi cực kỳ kích thích.

Khi nhóm Hạ Cát chạy tới khu vực trò chơi lướt sóng, chỗ đó đã tụ tập không ít người. A Phượng và Bé Chuột ôm phao bơi háo hức nhìn vào trong. Những người xung quanh đều cảm thấy buồn cười với hình ảnh này, rõ ràng là hai anh đẹp trai cao ráo, ai ngờ lại nhát gan thế này.

Tiếng nhạc trong khu lướt sóng vang lên, rất nhanh có một làn sóng nhẹ nhàng đánh qua cơ thể, làn sóng này cùng lắm chỉ cao đến đầu gối, coi như làm nóng cơ thể trước, chỉ có các bạn nhỏ mới hưng phấn thi nhau nhảy một cái.

Chẳng bao lâu, một đợt sóng mới lại lao đến, rõ ràng đã cao hơn đợt thứ nhất, tốc độ cũng nhanh hơn, lần này cũng đã tới eo mọi người. Xung quanh đã vang lên tiếng hét chói tai hoà cùng tiếng cười của các bạn nhỏ. Không ít người cũng đã bắt đầu nhảy lên, ngay tức khắc bị sóng đánh dạt trôi xa một đoạn.

“ Ha ha ha ha, cái này vui!”

“Ba nhìn con! Nhìn con! Con đang lướt sóng này! Ha ha ha ha”

A Phượng và Bé Chuột vui đến độ quên hết cả, hưng phấn hô loạn hết cả lên, may là xung quanh mọi người cũng đang hào hứng, nhảy nhảy nhót nhót nên cũng không ai để ý đến.

Theo sóng nước cuốn trôi, đám người vốn đang tản mạn bây giờ dồn chung một chỗ. Người xung quanh rất nhiều, bé Tiên Cá mặc dù không sợ nước nhưng Hạ Cát sợ bé bị người ta chen không thở được, đang chuẩn bị ôm bé vào ngực, Long Uý dường như biết ý nghĩ của cậu đã nhanh tay bế thốc bé lên, để bé cưỡi lên vai mình.

“A a a a!” Bé Tiên Cá cưỡi lên vai Long Uý, tầm nhìn trở nên trống trải hơn, hai bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm, quơ loạn khắp nơi.

Một đợt sóng nước nữa lại xuất hiện, tốc độ cực kỳ nhanh, sóng cũng rất cao, hầu như ai cũng nhảy lên nương theo sóng, không ít người tính toán không chuẩn, nhảy sớm hơn một chút bị sóng ập vào mặt, sặc nước ho khù khụ. Nhưng xung quanh tiếng cười tiếng hét càng ngày càng lớn, mọi người cũng càng ngày càng hưng phấn hơn.

Khoảng cách xuất hiện giữa các đợt sóng nước dần ngắn lại, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác kéo đến khiến mọi người không còn nhiều thời gian để thở dốc, đám đông hò hét không ngừng nhảy lên, sóng nâng người càng ngày càng cao, giống như đang lướt sóng trên biển, vừa kích thích vừa thú vị.

Rất nhiều người bị sóng đánh đến choáng, mọi người chen chúc nhau rất đông. Sóng lớn đánh tới, rất nhiều người không kịp nhảy lên sẽ theo bản năng bắt lấy cánh tay hoặc bả vai người quen. Tình huống hỗn loạn vơ nhầm người cũng có, mọi người cũng chỉ vui vẻ cho qua.

Hạ cát đang đứng trong đám đông, tinh thần tập trung hết vào đợt sóng tiếp theo, đột nhiên cậu cảm giác mông mình bị người đụng chạm. Cậu quay đầu nhìn về phía sau, mọi người đều giống cậu, không có ai đang chú ý đến cậu. Cậu đoán chắc có người không cẩn thận đúng phải, nên cũng không để ý nữa.

Sóng tới, hạ Cát nhắm đúng thời điểm nhảy lên một cái, nhưng vừa nhảy lên, lại cảm giác có người đụng vào mình, hình như còn có thứ gì đó cưng cứng chĩa thẳng vào mông mình. Hạ Cát muốn quay đầu nhìn xem là ai, nhưng sóng đã tới, sóng này đặc biệt lớn, Hạ Cát bị phân tâm, nhảy không đủ cao, bị sóng chùm qua đỉnh đầu gây sặc nước.

Nước nhanh chóng rút xuống, Hạ Cát ho không ngừng, bé Tiên Cá cưỡi lên vai Long Uý an toàn cực kỳ, chỉ vào Hạ Cát cười ha ha: “Ha ha ha, ba bị sặc nước kìa!” A Phượng và Bé Chuột nghe được tiếng của Tiên Cá nhỏ, cũng quay đầu cười ha ha xem Hạ Cát.

Hạ Cát ho xong, cũng cười theo, cậu không muốn quét sạch hào hứng của mọi người nên cũng không nói gì.

Sóng nước nối tiếp nhau tới, lúc sóng đánh, Hạ Cát cứ cảm thấy có người ở phía sau cọ mình, lúc này cậu có thể khẳng định mình gặp phải biến thái thật rồi.

Nhưng sau mỗi lần bị cọ, cậu đều tức giận quay đầu, mọi người xung quanh đều là dáng vẻ thoả thích, cậu cơ bản không biết tên biến thái đó là ai. Sau vài hiệp, Hạ Cát bị sặc nước mấy lần.



“Khụ khụ khụ...” Hạ Cát ho không ngừng, hoàn toàn mất đi cảm giác vui thích vừa rồi, trong lòng chỉ cảm thấy vừa ghê tởm vừa giận.

“Không sao chứ.” Long Uý thấy cậu luôn bị sặc nước, bèn đưa tay ra.

Hạ Cát lắc đầu, không nói chuyện.

Lúc này sóng lại đánh tới, Long Uý nắm lấy tay Hạ Cát, tính đúng thời gian kéo cậu nhảy. Quả nhiên lúc mọi người đang nương theo lực nâng của nước, đúng lúc đang hưng phấn nhất, Hạ Cát có cảm giác tên biến thái đó lại tới gần.

Hạ Cát giãy giụa đưa tay đẩy phía sau một cái, Long Uý vẫn luôn nắm tay cậu, tinh tường nhận ra có gì đó không ổn. Hắn đột nhiên quay đầu, trông thấy một người đàn ông trung niên để tóc húi cua đang sáp lại gần.

Ánh mắt Long Uý cực kỳ nguy hiểm, hắn còn chưa xác định rõ ràng, nhưng đã nhanh chóng đẩy người kia vào trong nước. Tên đó đột ngột bị đẩy một cái chìm ngỉm.

Lúc nước rút, Long Uý nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Hạ Cát, bèn đoán được đại khái chuyện phát sinh.

“Lát nữa tự nắm chắc vào nhé.” Long Uý dặn dò bé Tiên Cá đang ở trên vai mình một câu.

“Dạ!” Bé Tiên cá ôm chặt cổ Long Uý bằng cả hai tay.

Đợt sóng cuối cùng nhanh chóng xuất hiện, lần này Long Uý không nhảy, trong thời gian chìm xuống nước, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm sau lưng Hạ Cát, kìm cơn cáu giận nom tên đàn ông trung niên vẫn chưa chịu từ bỏ ý định kia. Hắn hung hăng vồ một cái, dùng hết sức vặn xoắn, tên đàn ông mất thăng bằng chìm vào trong nước gào to, còn nuốt phải rất nhiều nước. Tiếng kêu của gã bị nước và tiếng đám đông ồn ào, hoàn toàn không có ai nghe thấy.

Nước rút dần, mặt nước trở nên phẳng lặng, đám đông còn chưa đã, cười cười nói nói từ từ tản ra, dần dần rời khỏi khu trò chơi này. Người đàn ông trung niên đau đớn hai tay che thân dưới, nhưng không một ai buồn để ý đến gã.

“Đi thôi.” Long Uý kéo Hạ Cát ra khỏi khu lướt sóng.

Lúc ra khỏi khu lướt sóng, săc mặt Hạ Cát cực kỳ xấu, vẫn luôn cúi đầu kìm nén cơn buồn nôn. Long Uý kéo cậu đi, vẻ mặt cũng rất kém, ánh mắt như thể muốn đông chết người.

A Phong và Bé Chuột vốn đang ríu rít cười đùa cùng bé Tiên Cá, bởi vì khí tràng của Long Uý quá khủng bố mà cuối cùng cũng nhận ra điều bất bình thường, tất cả đều ngậm miệng không dám nói chuyện.

Hạ Cát phát hiện xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh, cậu sợ bởi vì biểu hiện khác lạ của mình khiến mọi người lo lắng, khó có dịp đi chơi một lần, cậu không muốn vì chuyện này mà phá hư chuyến đi của mọi người. Cậu đang chuẩn bị lên dây cót, Long Uý bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy hơi mệt, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát, ăn uống gì đó, được chứ?”

“Vâng, cũng được, mọi người chơi lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi.” Hạ Cát đáp.

Mọi người ngồi xuống một quán ăn nhanh, Hạ Cát hỏi mọi người ăn gì, sau đó xếp hàng đi mua đồ.

Long Uý liếc nhìn người đàn ông trung niên vừa rồi ở khu vực lướt sóng, gã cau mày đi vào phòng thay quần áo. Vừa rồi nhiều người, Long Uý sợ Hạ Cát khó xử, vồ một cái rồi bỏ qua. Bây giờ đụng phải, chắc chắn hắn không thể bỏ qua nữa.

“Mấy đứa đi theo ta.” Long Uý lập tức đứng lên.

A Phượng, Bé Chuột và Bé Tiên cá đang nghiên cứu menu, nghe vậy đồng loạt ngửa đầu nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Đi đâu vậy ạ?”

Long Uý nheo mắt nhìn phòng thay đồ, lạnh lùng đáp: “Đi dạy dỗ tên khốn nạn vừa bắt nạt ba mấy đứa!”