Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 56: Sườn kho



"Sườn kho đây rồi." Kha Diệc Từ mặc tạp dề kẻ caro màu xanh bưng một nồi sườn thơm phức bước ra khỏi bếp, "Hầm được một tiếng đồng hồ, em thử xem."

Ôn Linh cầm đũa gắp một miếng sườn nhỏ bỏ vào bát, cúi đầu cắn một miếng thịt mềm, nước sốt thơm ngon có chút vị ngọt hoà quyện. Ôn Linh thỏa mãn thở dài, Kha Diệc Từ mở một lon coca cho cậu, nói: "Cạn ly."

"Cạn ly." Ôn Linh cầm lon coca chạm với Kha Diệc Từ, cậu nói, "Thịt, ngon."

"Cà rốt cũng ngon." Kha Diệc Từ chọn vài miếng sườn có hình dáng đẹp cho vào bát Ôn Linh, "Những miếng này có xương giòn, rất có độ nhai."

"Cảm ơn." Ôn Linh nói, cậu chăm chú gặm xương sườn, dáng vẻ như đang nghiên cứu một dự án khoa học quan trọng.

Kha Diệc Từ vừa ăn vừa nhìn Ôn Linh, càng nhìn càng thấy sốt ruột, anh hỏi: "Cậu có phải sắp nghỉ đông không?"

"Ừm." Ôn Linh đáp một tiếng, cậu nhai cơm với má phồng lên.

"Đã nghĩ xong sẽ làm gì chưa?" Kha Diệc Từ hỏi.

Ôn Linh suy nghĩ một chút, ra dấu [Ở nhà vẽ tranh].

"Không đi ra ngoài sao?" Kha Diệc Từ hỏi.

Ôn Linh lắc đầu, cậu ra dấu [Anh phải đi làm, em không muốn ra ngoài một mình].

"Dính lấy anh thế này." Kha Diệc Từ nhận được câu trả lời mình muốn, hài lòng nhắm mắt lại, "Có muốn đến chỗ anh thực tập không? Sếp hôm qua nói với anh nếu em muốn đến thì không cần phỏng vấn."

"A." Ôn Linh ngơ ngác nhìn Kha Diệc Từ, "Được."

"Không suy xét hai ngày à?" Kha Diệc Từ nói, "300 tệ một ngày."

"Ồ." Ôn Linh không mấy quan tâm đến lương, cậu ra dấu [Có thể xem anh ghi hình chương trình không?]

"Đương nhiên là được, công việc của anh là phối hợp với đội ngũ phát hành." Kha Diệc Từ nói, "Công việc liên quan đến nội dung, chúng ta ngang cấp."

Ôn Linh ánh mắt sáng lên, cậu nói: "Đồng nghiệp."

"Đúng, chúng ta là đồng nghiệp." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh mỉm cười, rõ ràng đã bị cụm từ "đồng nghiệp" của Kha Diệc Từ thu hút, bắt đầu mong chờ kỳ nghỉ đông sắp tới.

"Em muốn thực tập bao lâu?" Kha Diệc Từ hỏi.

Ôn Linh tính toán một chút, nói: "Nửa năm."

"Được, giữa chừng có thể xin nghỉ bất cứ lúc nào, tốt nghiệp quan trọng hơn." Kha Diệc Từ nói.

Sau khi vui vẻ xác định kế hoạch thực tập, Kha Diệc Từ để xương sườn chưa ăn hết vào tủ lạnh, Ôn Linh bưng bát đi vào bếp rửa.

"Bảo bối, anh đi tắm đây." Kha Diệc Từ nói, "Điều khiển từ xa ở trên tủ đầu giường."

"Được." Ôn Linh đặt bát đã rửa sạch vào tủ, lấy một tờ giấy lau khô ngón tay đi ra khỏi bếp, ngồi trên giường mở cặp ra lôi ra một tờ giấy nhăn nhúm.

Đó là giấy chẩn đoán bệnh mà cậu đã tìm thấy dưới đệm.

Mianserin. Ôn Linh không hiểu tên thuốc, cậu dùng điện thoại tìm hiểu tác dụng phụ của thuốc, lại đọc kỹ ba lần những lời dặn của bác sĩ ở cuối giấy chẩn đoán cho đến khi có thể thuộc lòng. Cậu quan tâm đến Kha Diệc Từ, không muốn để anh buồn bã về bất cứ điều gì trong cuộc sống.

*Mianserin là một thuốc chống trầm cảm tetracyclic có tác dụng chống dị ứng và thôi miên, nhưng hầu như không có tác dụng kháng cholinergic. Nó là một chất ức chế yếu của tái hấp thu norepinephrine và kích thích mạnh mẽ việc giải phóng norepinephrine. Tương tác với các thụ thể serotonin trong hệ thống thần kinh trung ương cũng đã được tìm thấy. Hiệu quả của nó thường đáng chú ý sau một đến ba tuần. Mianserin có thể gây buồn ngủ và các vấn đề về huyết học.

Âm thanh nước chảy từ nhà vệ sinh vang lên ồn ào, Kha Diệc Từ kéo một khe cửa nói: "Bảo bối!"

"A?" Ôn Linh ngẩng đầu lên.

"Giúp anh lấy khăn tắm, ở ban công cái màu vàng nhạt." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh cho giấy chẩn đoán vào cặp, đi đến bên giá phơi đồ lấy chiếc khăn tắm vàng nhạt mềm mại. Cửa nhà vệ sinh mở ra, Kha Diệc Từ vươn tay kéo Ôn Linh vào bên trong, hơi ẩm của phòng tắm bao quanh, Ôn Linh bất ngờ dựa vào gạch men, giọt nước làm ướt lưng cậu.

"Lén lút xem gì thế?" Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh ngửi thấy mùi sữa bò nồng nặc, cậu đưa khăn tắm trong tay cho Kha Diệc Từ: "Nóng."

"Nóng là đúng." Khăn tắm bị Kha Diệc Từ vứt vào giỏ tre ở góc tường, anh giả vờ điềm đạm, nhưng đường viền quai hàm căng thẳng bộc lộ sự lo lắng của mình.

Ôn Linh đến gần anh, ngửi thấy mùi sữa hạt thơm thơm, không còn là nụ hôn chớp nhoáng, Ôn Linh ôm lấy eo Kha Diệc Từ, cảm nhận làn da ấm áp qua lớp vải ướt sũng.

Trái tim Kha Diệc Từ đập nhanh, anh lẩm bẩm: "Hình như anh bị thiếu oxy một chút." Đầu mũi chạm vào gương mặt Ôn Linh, anh nói: "Em rất đẹp."

Đôi mắt hạnh trong veo di truyền từ mẹ, dưới hơi nước càng trở nên tinh khiết và ngây thơ, như một con thỏ xám đi qua suối nước nóng, mở to đôi mắt đen láy nhưng ngón tay lại không yên phận trượt vào khe hở giữa eo Kha Diệc Từ.

...

"Đừng có gọi anh." Kha Diệc Từ quay người, vừa lơ đãng lại bị Ôn Linh ấn vào tường, "Chờ chút, để anh nghỉ ngơi một lát." Anh không giống như sinh viên tràn đầy năng lượng, ít nhất cần mười phút nghỉ ngơi.

Ôn Linh trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn, thân mật ôm anh hỏi: "Anh, đau không?"

"Đừng hỏi, cho chút thể diện đi." Kha Diệc Từ thở ra một hơi dựa vào tường phòng tắm trượt xuống, anh nói: "Em không mang bao." Anh cảm nhận được chất lỏng ướt chảy chậm rãi từ phía sau, "Em phải chịu trách nhiệm với anh."

"Nhóc con, họ Kha." Ôn Linh ngồi xổm xuống, hai cánh tay ôm đầu gối giống như một cậu bé chơi trò gia đình, "Em nuôi."

"Nhà họ Ôn các cậu sắp tuyệt hậu rồi." Kha Diệc Từ dùng sức lực còn lại để đùa, "Nếu sau này em bắt nạt anh, anh sẽ ôm con trốn về Thiên Tân."

"Ò." Ôn Linh nói.

Họ trò chuyện về đứa trẻ không tồn tại, Kha Diệc Từ đứng dậy kéo áo Ôn Linh ra, lảm nhảm nói: "Em ướt sũng cả rồi này, ra ngoài như thế sẽ bị cảm lạnh mất." Áo ướt được bỏ vào giỏ quần áo bẩn, Kha Diệc Từ nhân tiện sờ eo Ôn Linh đánh giá, "Gầy quá."

Ôn Linh mở vòi nước rửa sạch cơ thể, Kha Diệc Từ ấn bọt sữa tắm giúp Ôn Linh tắm rửa. Người lớn thường đãng trí, chỉ sau năm phút sau là quên đau, anh hôn lên mặt Ôn Linh, nói: "Tối nay không được về nhà."

Ôn Linh vốn không định về nhà, cậu gật đầu.

Kha Diệc Từ dùng vòi nước rửa sạch bọt trên người cậu, quàng cho cậu khăn tắm khô, "Xong rồi."

"Tắm xong thật dễ chịu." Kha Diệc Từ bước ra khỏi cửa phòng tắm, giơ tay lên duỗi người, cơn đau âm ỉ ở hông thầm nhắc nhở anh về việc vừa rồi.

Ôn Linh ngồi ở bên giường, hỏi: "Anh nghỉ ngơi, xong chưa?"

Kha Diệc Từ cứng đờ, anh không phải là người kiềm chế chỉ muốn lúc nào cũng quấn quýt bên Ôn Linh. Anh đi đến bên giường, ngồi xuống, nắm tay Ôn Linh đặt lên hông mình, nói: "Đến đây, anh sẽ cùng cậu luyện tập kỹ năng."

Ôn Linh chôn cằm vào xương quai xanh của Kha Diệc Từ, thân mật cọ cọ.