Cúc Cu Cúc Cu - Thiên Lương Vĩnh Động Cơ

Chương 57: Thực tập



"Đến đây đến đây phát kẹo mừng nè!" Nhậm Nhàn đứng ở giữa văn phòng cầm một túi kẹo đậu phộng, hạt dưa và kẹo sữa gọi với về phía Kha Diệc Từ vừa quay về từ chương trình. "Nhóc Kha, lại đây lấy một ít đi."

"Chị Nhàn lại cưới nữa à?" Kha Diệc Từ cười, giơ tay lấy một nắm kẹo.

"Làm gì có chuyện đó." Nhậm Nhàn đáp, "Đây là kẹo mừng của Lệ Lệ, cô ấy và đội trưởng Dương đi nghỉ trăng mật ở Tam Á, nhờ tôi phát cho mọi người."

"À, chúc mừng nhé." Kha Diệc Từ nói.

Nhậm Nhàn nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ: "Câu này từ miệng cậu nói ra không dễ chút nào nhỉ."

Kha Diệc Từ nhún vai: "Chuyện cũ rích không có gì thú vị, nhắc lại làm gì." Anh bóc kẹo ra, cho vào miệng. "Em trai tôi chiều nay đi làm, tôi phải đi đón."

Nhậm Nhàn nhìn anh nở nụ cười, không nói gì thêm rồi gọi những đồng nghiệp khác đến lấy kẹo.

Khi cho máy tính bảng vào ngăn túi, Ôn Linh nghĩ một chút lại bỏ vào một quyển sổ phác thảo và một cây bút chì. Sư Nhung và Ôn Đức Trạch đứng ở cửa hỏi: "Tiểu Vũ sắp đi làm rồi, cảm giác thế nào?"

"Có chút, căng thẳng." Ôn Linh nói, liên tục kiểm tra balo để đảm bảo mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ. Cậu đứng dậy làm dấu hỏi: [Họ có thể chán ghét con không biết nói chuyện không?]

"Con có thể nói mà." Ôn Đức Trạch nói, "Nếu họ chê thì đã không cho con đi làm. Yên tâm đi, Tiểu Vũ giỏi như vậy, ai cũng sẽ thích thôi."

"Ồ." Ôn Linh vẫn có chút lo lắng, cúi đầu kéo khóa balo lại.

Ôn Đức Trạch hỏi: "Có muốn ba đưa đi không?"

Ôn Linh lắc đầu từ chối, cảm thấy không cần thiết phải nhờ bố mẹ đưa đón. Anh xách balo đi đến cửa, cúi xuống thay giày.

Ôn Đức Trạch nhắc: "Gặp chuyện gì thì nhớ nói với bạn bè, đừng giữ trong lòng."

"Vâng." Ôn Linh trả lời.

"Bố mẹ sẽ đợi cậu ở nhà tối nay." Ôn Đức Trạch nói, "Cố gắng lên nhé."

Ôn Linh đứng dậy nhẹ nhàng ôm người ba lo lắng, rồi mở cửa đi xuống.

Vào lúc hai giờ chiều, Kha Diệc Từ đứng trước cổng tòa nhà CCTV dáng đứng thẳng hơn cả bảo vệ. Bảo vệ liếc nhìn anh hỏi: "Cậu đến thử việc à?"

"Không phải." Kha Diệc Từ nói, "Đến đón bạn."

"Ồ, đứng thẳng như vậy tôi tưởng cậu đến cướp việc của tôi." Bảo vệ cười nói.

Một chiếc taxi từ từ dừng lại bên đường, Ôn Linh mở cửa xe bước ra là đã thấy Kha Diệc Từ, cậu chạy nhanh tới về phía anh. Kha Diệc Từ xách balo giúp cậu: "Cậu mang gì mà trong balo nghe xào xạc vậy?"

"Thịt thông, kẹo." Ôn Linh trả lời, "Chia, một chút."

"Chu đáo." Kha Diệc Từ nói, "HR đang đợi cậu ở tầng hai, trước tiên ký hợp đồng thực tập rồi sẽ phân công chỗ ngồi, máy tính đã chuẩn bị sẵn. Nếu cần bảng vẽ gì thì xin thêm."

"Được." Ôn Linh gật đầu kéo khóa balo, nhét cho Kha Diệc Từ một viên kẹo thịt thông, "Anh ăn."

"Phòng làm việc của chúng ta ở tầng năm, anh lên trước nhé." Kha Diệc Từ cầm kẹo, thừa lúc bảo vệ không chú ý hôn nhẹ vào má Ôn Linh, "Gặp lại sau."

Ôn Linh cầm balo, đi thang máy lên tầng hai gặp HR: "Chào cậu, cậu có phải là Ôn Linh không?"

"Vâng đúng." Ôn Linh trả lời.

"Cậu trông giống hệt trong ảnh." Cô gái nói, "Đi theo tôi."

Ôn Linh theo cô bước vào văn phòng, ngồi trước bàn ký tên theo hướng dẫn của HR, một bản cho cậu còn một bản giữ lại. Cô gái đưa cho cậu một thẻ công việc: "Lên tầng năm, đồng nghiệp sẽ ra đón cậu."

"Vâng." Ôn Linh nói.

"Chúc cậu làm việc thuận lợi." Cô gái cười.

Ôn Linh cũng mỉm cười, nói: "Cảm ơn." Cậu xách balo ra khỏi văn phòng, bấm thang máy. Khi cửa thang máy mở ra tầng năm, Kha Diệc Từ đã đứng đó với nụ cười: "Thế nào, có thuận lợi không?"

Ôn Linh bước ra nói: "HR rất tốt." Cậu nhìn quanh văn phòng, tìm chỗ ngồi của mình.

"Em ngồi bên cạnh anh nhé." Kha Diệc Từ nói, chỉ vào văn phòng riêng của Nhậm Nhàn, "Đó là sếp của chúng ta, cô ấy họ Nhậm, Nhậm Nhàn."

Ôn Linh ghi nhớ tên sếp, Kha Diệc Từ dẫn cậu đến chỗ ngồi của mình: "Em ngồi bên phải anh, có gì thắc mắc nhớ hỏi. Đôi khi anh có ghi hình không có mặt, em có thể hỏi đồng nghiệp bên cạnh, cô ấy tên là Dư Xướng Vãn, cậu có thể gọi là Vãn Vãn."

Dư Xướng Vãn, người đang ngồi ở ghế nhìn họ trò chuyện đứng dậy bắt tay Ôn Linh: "Chào cậu, đại lão họa sĩ."

Ôn Linh nói: "Chào." Cậu ngượng ngùng vẫy tay, "Không phải, đại lão đâu."

"Tôi đã xem tranh của cậu rồi quả thật là đại lão mà." Dư Xướng Vãn nói, "Có dịp thì chỉ tôi vẽ với nhé."

"Một trăm tệ một tiếng." Kha Diệc Từ nói.

"Vậy cũng hợp lý." Dư Xướng Vãn cười nói.

Ôn Linh lấy sổ phác thảo đặt lên bàn mở máy tính xách tay, Kha Diệc Từ nói: "Mật khẩu ban đầu là CCTV, em có thể đổi."

Theo sự hướng dẫn tỉ mỉ của Kha Diệc Từ, Ôn Linh thành công đăng nhập vào email, nhìn vào đuôi địa chỉ là "intern", Kha Diệc Từ nói: "Chúc mừng nhập việc, Tiểu Ôn."

Vào lúc bốn giờ chiều, Nhậm Nhàn cầm máy tính xách tay vội vã bước vào văn phòng, trông thấy Ôn Linh đang ngồi ở chỗ làm, cô tiến lại lấy một chai coca từ bàn rồi quay trở lại trước mặt Ôn Linh nói: "Tiểu Ôn, lại gặp nhau rồi."

Ôn Linh ngẩng đầu lập tức đứng dậy: "Nhậm, à," Cậu lúng túng nói, "Sếp."

"Gọi chị Nhàn là được." Nhậm Nhàn đưa chai coca cho Ôn Linh, "Nếu gặp vấn đề gì trong công việc có thể hỏi tôi, nếu tôi không có ở đây thì cậu hỏi Tiểu Kha, chúng tôi sẽ luôn giúp cậu giải quyết."

"Cảm ơn." Ôn Linh cầm chai coca, cúi xuống lấy một viên kẹo thịt thông từ bàn, "Cái này, ngọt."

Nhậm Nhàn cười nhận lấy quà từ cậu bé, nói: "Đi nào, tôi dẫn cậu tham quan văn phòng làm quen biết mọi người."

Kha Diệc Từ tháo tai nghe, nhấp một ngụm trà nói: "Không có việc của tôi thì tôi đi nhé?"

"Được, đi đi." Nhà sản xuất trung cấp nói.

Kha Diệc Từ đi qua máy bán nước tự động trong phòng trà, anh mua hai chai nước cam. Khi bước vào văn phòng, Ôn Linh đang bị đồng nghiệp vây quanh, có vẻ hơi lúng túng.

"Nhộn nhịp quá." Kha Diệc Từ lên tiếng, "Nói gì vậy, cho tôi nghe với."

Ôn Linh nhìn thấy Kha Diệc Từ thì lập tức bước sang bên cạnh anh, Dư Xướng Vãn nói: "Trưa mai chị Nhàn đãi tiệc, chúng ta để Tiểu Ôn quyết định."

"Vậy Tiểu Vũ muốn ăn gì?" Kha Diệc Từ hỏi.

Ôn Linh do dự một lúc, nói: "Thịt nướng?"

"Số dách." Dư Xướng Vãn hưởng ứng, "Tôi đã muốn ăn thịt nướng từ lâu rồi."

Các đồng nghiệp đồng thanh hưởng ứng làm Ôn Linh bớt căng thẳng, cậu nhìn Kha Diệc Từ với ánh mắt đầy tự tin.

Nhậm Nhàn mở cửa văn phòng, nói: "Tiểu Kha, vào đây một chút."

"Đến ngay." Kha Diệc Từ vỗ vai Ôn Linh để khích lệ, rồi quay lưng vào văn phòng sếp.

"Bộ phim tài liệu về buôn người gần như đã hoàn thiện, trưởng phòng có ý định phát sóng trong chương trình Pháp và Tình." Nhậm Nhàn nói, "Chúng ta dự sẽ mời tất cả các gia đình nạn nhân tham gia làm khán giả."

"Lịch phát sóng vào ngày nào?" Kha Diệc Từ hỏi.

"Trong dịp Tết Nguyên Đán." Nhậm Nhàn nói, "Vào mùng 2 tháng Giêng."

"Đánh chuông cảnh tỉnh cho toàn dân." Kha Diệc Từ nói.

Nhậm Tiên đưa cho Kha Diệc Từ một tấm thiệp mời: "Thiệp mời của Tiểu Ôn, cậu đưa cho cậu ấy nhé."

"Được." Kha Diệc Từ nói, "Đối với cậu ấy, đây cũng là một dấu chấm cho một chuyện xưa."

"Tôi cảm thấy hôm nay Tiểu Ôn tự tin hơn rất nhiều so với lần đầu tôi gặp." Nhậm Tiên nói.

"Cậu ấy sẽ ngày càng tốt hơn." Kha Diệc Từ nói.

Nhậm Tiên nhìn Kha Diệc Từ, trông anh cũng đã thay đổi rất nhiều, cô nói: "Đúng vậy, ngày càng tốt hơn."

"Ôn Linh đúng không? Tôi là hướng dẫn viên thực tập của cậu, tôi tên là Ngải Tiếu Nhã." Nhà thiết kế Ngải Tiếu Nhã đã phải trải qua bốn giờ họp kéo dài, trông cô thực sự rất mệt mỏi. Cô xoa xoa mắt nói: "Thực sự xin lỗi, tôi mệt chết đi được, không cười nổi luôn."

Ôn Linh đứng dậy bắt tay với Ngải Tiếu Nhã, gật đầu hiểu ý: "Xin chào."

"Cuối cùng cậu cũng đến để cứu tôi rồi." Ngải Tiếu Nhã nhìn qua đồng hồ treo tường, "Nửa giờ, tôi sẽ giảng một chút cho cậu biết về công việc của cậu."