Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 272: Thu thập hàng mẫu



Edit: mèo suni
Beta: Đào Sindy

Giận tới cực điểm, ngược lại Triển Thiếu Khuynh bình tĩnh trở lại, từ ngữ độc ác thoát ra từ kẽ răng: "Cô xem mình là động vật, muốn tìm một người đàn ông được lựa chọn kỹ càng để lai giống sao? Tại sao cô không giống cha mẹ cô, đi tìm kẻ điên lao vào nghiên cứu khoa học giống cô để cùng nhau nghiên cứu đứa trẻ có gene tốt? Tại sao lại muốn tìm tôi!" 

"Vốn dĩ con người là một loại động vật, lưu lại đời sau là bản năng của con người." Tố Khinh tiếp tục động tác trên tay, thản nhiên nói: "Mặc dù cha mẹ sinh tôi ra cũng đã đủ hoàn hảo, nhưng bọn họ muốn đời sau càng tốt hơn nữa, trước đây họ đã sửa đổi một số gene ở trứng và t*ng trùng, hiển nhiên tôi sinh ra càng thông minh và tốt hơn, nhưng tôi không có cảm xúc, đây là một loại gene khiếm khuyết, cũng không phù hợp với xu thế tiến hoá của sinh vật. Vì không để cho đứa bé kế thừa loại gene khiếm khuyết này, tôi không thể lại tìm kiếm đối tượng hợp tác ở phòng thí nghiệm, mà phải tìm một người đàn ông trong lĩnh vực khác. Tôi đã tìm hơn hai năm, cuối cùng gặp được anh, anh miễn cưỡng phù hợp với điều kiện của tôi, cho nên, anh hãy hợp tác với tôi đi."

"Cô xem việc sinh con như phân công lao động giữa đàn ông và phụ nữ sao! Không có tình cảm, không có tình yêu, tuyệt đối không thể sinh được một đứa bé bình thường...Tôi không phù hợp với điều kiện của cô, căn bản tôi không phải người đàn ông ở đỉnh cao của nhân loại, cô hãy tìm người khác đi!" Triển Thiếu Khuynh phát hiện mình hoàn toàn không hiểu được kẻ điên Tố Khinh này, cô thật sự không có một chút cảm xúc và tình cảm mà con người nên có, quả thật chính là một cái máy lạnh như băng! 

Tố Khinh lại nhẹ nhàng nói kết quả của những nghiên cứu khoa học của mình với anh: "Từ chỉ số thông minh, bề ngoài, eq, anh đã là một trong những người đứng đầu trong 5 tỷ dân trên toàn cầu, tôi đã xét nghiệm cơ bắp, xương, dây thần kinh, gene và thể lực của anh hoàn toàn khoẻ mạnh, điều này rất quan trọng, vì nó mà anh mới miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu của tôi, Chỉ số thông minh của con sẽ do tôi di truyền, anh chỉ cần cho nó một dung mạo hoàn mỹ và thân thể khoẻ mạnh, có ý chí tích cực và cảm xúc là đủ rồi." 

"Những từ ngữ ca ngợi phát ra từ miệng cô, tôi cũng không cảm thấy vui mừng một chút nào!" Triển Thiếu Khuynh không thể nói chuyện bình thường với Tố Khinh, trực tiếp lạnh lùng hừ nói: "Cô muốn cũng là chuyện của cô, nhưng đừng mơ xem tôi như ngựa giống! Tôi sẽ không để cô thực hiện được, sẽ không để cô có được thứ cô muốn!"

"Chuyện này không phải chuyện có thể ra lệnh." Tố Khinh không để bụng: "Tôi muốn lấy được t*ng trùng của anh sẽ không để anh phát hiện, tôi muốn trị kiệu cho anh thật tốt, đều chỉ vì t*ng trùng khoẻ mạnh, chỉ khi cơ thể anh hồi phục mới có thể mang đến đồ vật làm tôi hài lòng." 

"Cô nghe không hiểu tiếng người sao! Tôi không đồng ý với ý tưởng điên loạn này!" Triển Thiếu Khuynh phẫn nộ rống to: "Tôi có con, ngoại trừ Liên Hoa, tôi không cần bất cứ người phụ nữ nào khác sinh con cho mình!"

"Anh có con?" Tố Khinh hơi giật mình, thoa lớp cao cuối cùng lên đùi của anh, ngẩng đầu hỏi anh: "Ai là con anh, tại sao tôi chưa từng gặp nó?"

"Tôi không tin cô chưa từng gặp Tiểu Bạch, nó và Liên Hoa như hình với bóng, sao cô có thể chưa từng gặp nó!" Triển Thiếu Khuynh lạnh giọng trách mắng: "Tiểu Bạch là đứa con hoàn mỹ nhất của tôi và Liên Hoa, cô hãy mang theo gene di truyền của cô tránh xa tôi ra, kẻ điên như cô tìm người khác sinh con đi!" 

"À, vậy ra tiểu quỷ luôn bên canh Liên Hoa là con của anh! Tôi không có bất kì kí ức nào với nó, tôi không nhớ rõ nó là ai..." Tố Khinh giật mình: "Nếu anh thật sự có con, ừm, chuyện này đối với việc nghiên cứu gene di truyền của anh rất có ích! À, cảm ơn anh cho tôi biết chuyện này, ngày mai khi cs thời gian rảnh, tôi nhất định sẽ đi nhìn nó một cái ..."

Tố Khinh nói xong, liền buông chai cao trong tay xuống, vỗ vỗ chân anh nói: "Nhưng chuyện này đã không thể tránh khỏi, anh cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, trong khoảng thời gian này vẫn nên cố gắng, không chế được đôi chân của mình rồi nói sau. Đêm nay hai chân anh sẽ có cảm giác, tôi trở về nghỉ ngơi."

Nói xong, Tố Khinh nhanh chóng xoay người rời đi.

"Này, cô quay lại đây!" Triển Thiếu khuynh không thể di chuyển, chỉ có thể nhìn bóng lưng Tố Khinh càng ngày càng gần cửa phòng, anh hét lớn: "Cô muốn làm cái gì với Tiểu Bạch! Cô hãy nói cho rõ ràng, cô muốn gặp con trai tôi làm cái gì!"

Tố Khinh cũng đã xoay người rời khỏi phòng, Triển Thiếu Khuynh hận đến cắn răng, kẻ điên cuồng nghiên cứu khoa học này, người phụ điên hoàn toàn không có một chút cảm xúc, rốt cuộc cô muốn làm gì Tiểu Bạch! Chết tiệt, rốt cuộc cô cho anh ăn cái gì, tại sao đến một ngón tay cũng không động đậy được!

Tốt nhất Tố Khinh đừng , nếu không, anh sẽ không bỏ qua cho cô! 

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bạch lại tự động đưa tới cửa, cậu đã sớm chờ ở trước của phòng Triển Thiếu Khuynh, đi tới đi lui ở hành lang.

Lúc Tố Khinh đang mang thuốc đến thay cho Triển Thiếu Khuynh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiểu Bạch. 

"Cậu là Tiểu Bạch?" Tố Khinh nhìn cậu bé phấn nộn đáng yêu, cố gắng nhớ lại tiểu quỷ mình nhìn thấy mấy ngày trước, hình như là nó, cô nhẹ nhàng hỏi: "Triển Thiếu Khuynh là ba cậu, Liên Hoa là mẹ cậu sao? Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Đúng vậy, ton gọi là Tiểu Bạch, con bốn tuổi. Người là dì Tố Khinh đúng không?" Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn cô, vừa cười hì hì vừa nói: "Mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau, mỗi ngày sau 5 giờ chiều, con và mommy, ông nội đều chờ người đẩy daddy ra ngoài. Tuy con chưa từng nói chuyện với dì Tố Khinh, nhưng con nghe mommy nói, là người cứu daddy, người thật giỏi! Hôm qua daddy đã tỉnh đúng không, tiếc rằng con ngủ mất rồi, không thể nhìn thấy người... Dì Tố Khinh, bây giờ con có thể thăm ông ấy không, chỉ nhìn một cái thôi, con muốn nói mấy câu với daddy..."

Tiểu Bạch chớp chớp mắt to, dùng toàn bộ sự dễ thương nói lời cuối cùng, mắt đen mang theo hơi nước, đáng thương nghẹn ngào. Hôm qua nó bỏ lỡ lúc daddy tỉnh dậy, sáng nay mommy lại nói daddy còn trị liệu, bác sĩ nói không thể đi vào phòng, nó chờ ở trước cửa chính là muốn dì Tố Khinh châm chước một chút, vì có thể thấy daddy, nhất định cậu sẽ dùng toàn bộ sức lực nịnh bợ cô!

Tố Khinh đánh giá Tiểu Bảo từ đầu đến chân, ở trong lòng cho cậu bé này điểm rất cao, bề ngoài không thể bắt bẻ, chỉ số thông minh cũng cao hơn trình độ trẻ con bốn tuổi nhiều, hơn nữa cơ thể cậu khoẻ mạnh, EQ lại rất cao. Tố Khinh âm thầm gật gật đầu, gene Triển Thiếu Khuynh thật sự rất tuyệt, đứa nhỏ này đã cực kì ưu tú.

Nhưng cô còn cần nghiên cứu gene thêm nữa, phải thu thập một chút hàng mẫu...

"Ai da!" Tiểu Bạch che tóc, người dì trước mắt này đã làm gì, tại sao cậu lại thấy đỉnh đầu mình đau quá vậy!

"Ừm, cậu có thể đi vào gặp daddy của cậu, tôi đồng ý." Tố Khinh quay lưng lại, nhẹ nhàng cất kĩ một sợi trên ngón tay, cô giao viên thuốc mình cầm trong tay cho Tiểu Bạch: "Nhung chỉ có một mình cậu có thể đi vào, cho daddy của cậu uống viên thuốc này, sau đó không được quấy rầy anh ta."

"Thật không!" Tiểu Bạch được Tố Khinh cho phép có thể đi vào phòng, lập tức quên mất sự đau đớn lúc nãy, cậu tung tăng nhảy nhót vào phòng, hô lớn: "Daddy, daddy người tỉnh rồi sao!"

"Tiểu Bạch?" Nhìn thấy con trai, Triển Thiếu Khuynh lập tức vui vẻ ra mặt: "Bảo bối, lại đây daddy nhìn con một chút!" Sớm như vậy, có lẽ Tố Khinh không có tới kịp để đi tìm Tiểu Bạch?

Tiểu Bạch bổ nhào vào trước giường, nhăn mày nhìn Triển Thiếu Khuynh nằm ở trên giường, thật cẩn thận nhẹ nhàng sờ mặt anh, không ngừng hỏi: "Daddy, người còn đau không? Mommy nói người đã hoàn toàn bình phục, có phải như vậy hay không? Mấy ngày qua, mỗi ngày con đều có thể nhìn thấy vết thương của người khôi phục, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên con nhìn thấy người tỉnh lại... Người làm con sợ, mấy ngày qua con đều rất nhớ người, mỗi ngày mommy và ông nội đều rất lo lắng!"

"Bảo bối, daddy cũng rất nhớ con, rất nhớ mommy và ông nội --" Cơ thể Triển Thiếu Khuynh vẫn không động đậy được, anh rất muốn ôm con trai vào trong ngực. 

"À, đúng rồi, người cần phải uống thuốc!" Lúc này Tiểu Bạch mới nhớ tới thuốc, nó chạy tới rót một chén nước: "Cái này là thuốc dì Tố Khinh giao cho con, cô nói muốn con đưa cho người uống!"

"Con gặp Tố Khinh!" Triển Thiếu Khuynh lo sợ, nuốt viên thuốc đang mắc ở cổ họng, anh ho khan vài tiếng mới tìm lại được giọng nói, lo lắng nhìn con trai, lo lắng hỏi: "Cô ta có nói gì với con không? Cô làm việc gì kì lạ với con không, Tiểu Bạch, con có sao không?" 

"Con không bị sao cả, con rất tốt." Tiểu Bạch bị hỏi đến sửng sốt: "Cô ấy cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi con là ai, sau đó liền kêu con đi vào chào daddy."

"Nếu là như thế này thì tốt rồi..." Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng thở ra, lúc này anh mới phát hiện mình đã có thể chuyển động, có lẽ viên thuốc này giúp anh bớt đi cảm giác tê mỏi. Anh vội ngồi dậy, ôm Tiểu Bạch sờ kĩ một lần: "Cô ta không có lấy máu của con làm chuyện kì lạ gì chứ? Tiểu Bạch, con nghĩ cho kĩ, thật sự không có gì sao? Con nghe daddy nói, sau này nếu có thể tránh thì hãy tránh cô ta thật xa, không cần nói chuyện với cô ta!"

"Đúng vậy, cô ấy không có làm cái gì cả." Tiểu Bạch nghiêng đầu hỏi: "Không phải cô ấy là ân nhân cứu mạng daddy sao, vì sao lại muốn con tránh mặt cô ấy? Không phải chúng ta nên cảm ơn cô ấy sao?"

"Bởi vì cô là người điên!" Triển Thiếu Khuynh nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, vẫn giận sôi máu: "Tiểu Bạch, cô ta căn bản không phải là một bác sĩ bình thường, cô ta cứu ba vì muốn sinh một đứa bé với ba, có khả năng cô ta sẽ làm chuyện hại con!"

"A?!" Tiểu Bạch há to miệng, tức giận đến hung hăng cào tay Triển Thiếu Khuynh: "Ba không được sinh con với cô ấy! Không phải ba thích mommy sao, ba không được trêu chọc phụ nữ khác, không được phản bội con và mommy!"
     
"Ba không muốn trêu chọc kẻ điên đó đâu..." Triển Thiếu Khuynh không ngừng an ủi Tiểu Bạch, giọng nói của anh nghiêm túc bảo đảm: "Tiểu Bạch, daddy thề, trừ mẹ con ra, ta tuyệt đối không muốn sinh con với bất cứ người phụ nữ nào khác! Mọi chuyện đều là tự kẻ điên kia suy nghĩ và quyết định!"