Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 273: Muốn giao ước mười năm với tôi không?



Edit: mèo suni
Beta: Đào Sindy

"Vậyngười đừng nói với con!" Tiểu Bạch lắc cánh tay của anh, quát: “Người nói với người phụ nữ đó đi, để cho cô ta hết hy vọng để cho cô ta cút khỏi đây, không để cho cô ta hi vọng hão huyền! Không được, con phải nói cho mẹ, để mẹ giải quyết thẳng người phụ nữ kia! Mẹ vì người chảy nhiều nước mắt như vậy, vẫn ngày đêm bận rộn vì lo lắng cho người, nhất định không thể để cho người bỗng nhiên bị một người phụ nữ xuất hiện cướp đi! "

"Tiểu Bạch!" Triển Thiếu Khuynh vội vàng kéo con trai, không biết trong lòng nên vui vẻ hay nên, Tiểu Bạch lại nói không muốn để anh bị người khác cướp đoạt, thay vì không cho phép anh cướp Liên Hoa đi, đây là lần đầu tiên từ xưa đến nay, con của anh thật sự chấp nhận anh, thật đáng chúc mừng.

Nhưng anh cũng không muốn nói chuyện này với Liên Hoa, nghĩ đến đôi mắt lo lắng thương cảm của Liên Hoa ngày hôm qua, anh đau lòng và chua xót một khoảng thời gian.

Anh nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, chuyện này không nên nói cho mẹ, ba không thay đổi, cũng nhất định không muốn có bất kì dính dáng với kẻ điên kia, giờ đây mẹ đang vì cha khỏi bệnh mà vui vẻ, chúng ta cũng không muốn để cho cô ấy vì chút chuyện nhỏ này mà quan tâm lại lo lắng. Cha vẫn cần cố gắng lấy lại sức khỏe nhanh lên một chút nữa, đến khi chân cha có thể đi lại, thì hoàn toàn không cần dựa vào điều trị như từ trước đến nay nữa, trong thời gian cha vẫn chưa phục hồi, con đi tìm một ít người đáng tin cậy đến, chỉ cần có người thường xuyên làm bạn với cha, không có điều kiện thuận lợi, thì mãi mãi sẽ không để cho cô ấy có cơ hộ sinh con! "

"May mắn con còn có thể suy nghĩ vì mẹ --" Tiểu Bạch nghe được lời nói của Triển Thiếu Khuynh, trong lòng cảm thấy yên tâm vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng không cam chịu: “Đáng ghét, trước đây chỉ có đàn ông đến giành giật mẹ, từ lúc nào có người dám mỉm cười tranh giành đàn ông với mẹ con! Người phụ nữ kia dựa vào cái gì cướp với mẹ ba, ngoại trừ cô ta có thể nghiên cứu chế dược phẩm, những khía cạnh khác có cái nào theo kịp mẹ, hừ, cô ta rất không biết tự lượng sức mình rồi!"

"Đúng, cha cũng hiểu được cô vốn chẳng đuổi kịp nổi một sợi tóc của Liên Hoa!" Triển Thiếu Khuynh gật đầu đồng ý, một người phụ nữ đẹp lạnh như máy băng, dựa vào cái gì so với Liên Hoa ngang ngược đáng yêu kiêu hãnh thông minh của anh! Ai sẽ muốn sinh con với một cái máy tính, anh không điên!

Triển Thiếu Khuynh kéo Tiểu Bạch nói: "Giờ đây cha chỉ có thể nhìn thấy con, Tiểu Bạch, con phải nhớ kĩ tìm người đến giúp cha, không biết khi nào người phụ nữ kia lại đến, chính con cũng phải cẩn thận! Còn có, chuyện này là bí mật giữa hai người chúng ta, con không được nói cho Liên Hoa, không được nói cho bất kì ai khác!" Vậy mà anh sẽ bị một người phụ nữ đe dọa sinh con, loại chuyện này mà truyền ra, thật sự sẽ không rửa được lịch sử đen tối...

Tiểu Bạch cam đoan vỗ ngực một cái: "Cha yên tâm, chuyện này thì giao cho con, con sẽ đi sắp xếp người đến! "

Nói xong, Tiểu Bạch chạy đi như một làn khói. Sau khi anh tự tinh tế đánh giá, tìm mấy người vệ sĩ và quản gia trung thành tận tâm, nghiêm khắc chuyển tải mệnh lệnh của ba, để cho bọn họ luôn luôn trông coi ở bên người ba, cho dù ai hạ mệnh lệnh gì, cũng không thể rời khỏi một bước.

Vì điều mấy người này sắp xếp thời gian nghỉ ngơi và làm việc ngày đêm, mấy người này lập tức đi đứng gác phòng của Triển Thiếu Khuynh, Tiểu Bạch lau mồ hôi, nghĩ lại lời cha vừa mới nói, càng nghĩ trong lòng càng tức giận.

Quả nhiên không nói cho mẹ chuyện này là đúng, cậu biết rồi cũng tức gần chết, mẹ mà biết sẽ tức giận gây hại sức khoẻ mất!

Tiểu Bạch đứng lên, không được, mẹ không biết, nhưng cậu biết, cậu muốn đi thẳng thắn cảnh cáo cái người kia, để cho cô ta mau mau vứt bỏ cái ý niệm hoang đường này đi!

Chạy thẳng đến phòng y tế, Tiểu Bạch lấy được chìa khóa từ quản gia, vặn mở cửa phòng thì xông vào.

"Là ai?" Tố Khinh quay người lại, vừa nhìn tiểu quỷ đứng ở ngoài cửa phòng tiểu quỷ, khoé miệng cô nhẹ nhàng cong lên: “Tiểu Bạch, là cậu?"

"Haha, tôi biết cả rồi!" Tiểu Bạch xông vào, vì chính nghĩa mà làm ầm lên: “Vì cô muốn sinh con với ba tôi nên mới cứu ông đúng không? Tôi cảnh cáo dì, dì đừng mong cướp cha tôi! Cha tôi là của mẹ, à, còn có ông nội, nhưng không có có phần của dì! Cha có đứa con trai này là đủ rồi, dì đừng mong sinh thêm đứa trẻ khác cho ba, tôi không cần em trai em gái cùng cha khác mẹ! "

Nói hồi lâu, Tiểu Bạch đều không nghe Tố Khinh trả lời, cậu tiến lên mấy bước, nghi ngờ hỏi: "Này, dì có nghe lời tôi nói không? Dì nói chuyện đi, đừng để tôi nói một mình!! "

"Tiểu tử kia, tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Cậu quá nhỏ..." Đôi mắt Tố Khinh thèm nhỏ dãi nhìn Tiểu Bạch, cô lắc đầu, lộ ra vẻ tiếc nuối: “Cậu biết không, gene của cậu còn hoàn mỹ hơn cha của cậu, chắc là gien ưu tú mẹ cậu truyền cho cậu, cậu ưu tú hơn xuất sắc hơn, đáng tiếc, đáng tiếc cậu chỉ có bốn tuổi... Nếu như bây giờ cậu mười bốn tuổi, tôi nhất định sẽ sinh ra đời sau với cậu! Hay à... Cậu có muốn ước định với tôi không, mười năm sau, chúng ta hợp tác sinh một đưa bé? Tuy khi đó chúng ta đều không ở đọ tuổi sinh con tốt nhất, nhưng đứa bé kia nhất định vẫn là thiên tài xuất sắc ... "

Nghĩ đến kết quả xét nghiệm tóc của Tiểu Bạch, Tố Khinh thở dài một hơi.

Thật không ngờ, con của người bình thường cũng sẽ là thiên tài tuyệt đỉnh, trình độ ưu tú của gene đứa bé vưọt qua Triển Thiếu Khuynh, càng xuất sắc hơn! Cô tìm hiểu lý lịch của Tiểu Bạch, còn tuổi nhỏ nhưng cậu đã bộc lộ tài năng ở mảng công nghệ, về mặt kinh doanh cũng khác hẳn với người thường, gene mẹ Tiểu Bạch cho cậu nhất định là gene cao cấp! 

Liên Hoa, thảo nào khí thế người phụ nữ này lại cho cô cảm nhận rất giống mình, ngay cả Liên Hoa cũng là thiên tài khó tìm, mới có thể sinh ra con trai Tiểu Bạch như vậy. Cô tra xét cả lý lịch của Liên Hoa, quả nhiên, cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, thông minh, rất xứng với gene xuất sắc của Triển Thiếu Khuynh.

Mà hai người này sinh ra Tiểu Bạch, cha mẹ đều hội tụ ưu điểm tuyệt đối. Thực sự đáng tiếc, Tiểu Bạch quá nhỏ, nếu không... Cậu mới là đối tượng hợp tác tốt nhất, nhất định phải sinh con với cô!

"A a a!" Tiểu Bạch càng nghe Tố Khinh nói càng hoảng sợ, cô nói cái gì, cô muốn sinh một đứa bé với cậu!

Từ khi sinh ra đến này, chưa từng bị trêu chọc như vậy! Hơn nữa người trêu chọc còn là một người phụ nữ không lớn hơn mẹ bao nhiêu, cô ta không chỉ muốn cùng cha sinh một đứa bé,sinh một đứa bé với ba, bây giờ còn đưa ra yêu cầu tương tự với cậu!

Run lẩy bẩy chỉ vào Tố Khinh, cậu cũng không biết nên nói cái gì nữa: "Dì – quả thật dì là một kẻ điên! "

Tiểu Bạch hoàn toàn quên mất chuyện mình chấp vấn lúc nãy, giống như con thỏ bị hoảng sợ, chạy ra khỏi phòng.

Cha nói không sai, Tố Khinh thật sự là một kẻ điên! Cậu tin tưởng cha nhất định sẽ không trêu chọc loại phụ nữ này, nhất định là kẻ điên tự mình dâng tới cửa!

Mẹ tuyệt đối không nên tranh đoạt với kẻ điên này, như vậy dễ hạ thấp giá trị làm người, không cần tức giận vì người phụ nữ này. 

Ha ha, cậu nhất định sẽ canh phòng nghiêm ngặt bảo vệ tốt cho cha, sẽ không để cho Tố Khinh được như ý!