Mạnh Thanh Thiển thoải mái ngồi trên ghế sau của Lý Quân. Lý Quân đạp xe phi trên đường nhanh như điện chớp.
Nếu không phải có một người đẹp ngồi phía sau thì Lý Quân đã muốn thực hiện một cú drift khó khi rẽ vào một góc cua rồi.
"Quả nhiên là đàn ông như gió." Lý Quân đắc ý thầm nghĩ trong lòng.
Đáng tiếc người đẹp đằng sau vẫn luôn bám chặt tay vào phía dưới trên ghế ngồi, không hề ôm eo anh, điều này khiến Lý Quân vô cùng tiếc nuối.
Nhưng mà nhan sắc của Mạnh Thanh Thiển vẫn khiến Lý Quân trở thành chàng trai đẹp trai nhất phố.
Nhìn những ánh mắt ước ao ghen tị ở xung quanh quăng tới, Lý Quân không khỏi vênh cằm lên.
"Cô nói xem những người ở ven đường đang suy nghĩ gì trong lòng? "Lý Quân hỏi.
Không đợi Mạnh Thanh Thiển trả lời, Lý Quân đã tự nói: "Vừa rồi tôi cảm thấy chúng ta có chút giống như Thần Điêu Hiệp Lữ, nhưng sau khi nghĩ lại, chắc hẳn những người đi đường này sẽ cho rằng cô là Tiểu Long Nữ, căng lắm thì tôi chinh là con chim điêu đóng vai phụ kia thôi."
Ở chỗ ngồi phía sau, cuối cùng Mạnh Thanh Thiển cũng không nhịn được bật cười ra tiếng, cười đến mức nhánh hoa run rẩy.
Sau khi cười, lúc này cô mới ý thức được Lý Quân đã cảm nhận được cảm xúc của cô nên mới cố ý nói như vậy, trong mắt Mạnh Thanh Thiển
không khỏi hiện ra một chút dịu dàng.
"Cám ơn anh vì đã cứu tôi, nếu không thì sợ là hôm nay tôi khó mà thoát khỏi tay bọn họ được."
Mạnh Thanh Thiển đột nhiên chân thành nói.
"Theo như tôi biết, xung quanh quảng trường nhỏ không có trường học, tại sao cô lại đúng lú xuất hiện ở đây, rồi đúng lúc bị bọn họ chặn lại?"
Lý Quân tò mò hỏi.
"Một người bạn rất thân đã rủ tôi đến đây chơi, nhưng ta đến về sau, nhưng sau khi tôi đến thì không thấy bóng dáng của cô ấy đâu cả, chỉ thấy bọn người Ngụy Nhiên đang ở đó."
"Xem ra cô bị bạn thân bán đi rồi."
Lý Quân phân tích nói.
"Tôi biết."
Giọng điệu Mạnh Thanh Thiển có chút trầm thấp.
Cho dù là ai bị bạn bè phản bội, thì cũng rất khó duy trì tâm trạng tốt.
"Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng hôm nay mình không thể thoát khỏi nanh vuốt của bọn họ, tất cả đều dựa vào anh ra tay mới có thể thành công tránh thoát. Chỉ là Ngụy Nhiên và những người này đều có lai lịch không tầm thường, anh đánh bọn họ thành như thế, chỉ sợ bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."
Mạnh Thanh Thiển có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, cho dù bọn họ có bối cảnh gia đình như thế nào, thì ở Sở Châu này, bọn họ cũng không thể so sánh với tôi."
Lý Quân vỗ bộ ngực bảo đảm.
"Một người đi xe đạp như anh mà khẩu khí còn lớn hơn cả người giàu nhất Sở Châu." Hiển nhiên là Mạnh Thanh không tin, cho rằng Lý Quân đang khoác lác.
"Cho nên một người đi xe đạp như tôi mà cũng dám đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, cô không hề cảm động, cũng không định lấy thân báo. đáp?"
Lý Quân quay đầu lại khẽ cười một tiếng với Mạnh Thanh Thiển.
"Làm sao có thể, tôi cũng đâu phải mấy cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, không dễ cảm động như vậy đâu!"
"Vậy cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Lý Quân nhìn ra tâm trạng Mạnh Thanh Thiển có chút sa sút nên cố ý khuyên bảo cô.
"Tôi mười chín tuổi." Mạnh Thanh Thiển cười một tiếng.
Trong khi nói chuyện, hai người đi đến tầng dưới của một khu chung cư: