Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 311: Sa cơ lỡ vận



Tuy rằng việc Lâm Thiên muốn làm là tìm cách thay đổi mọi chuyện, đánh bại nhà họ Phạm, làm cho Tỉnh Xuyên thoát khỏi cảnh khó khăn.

Nhưng đó là chuyện sau này, trước mắt Anh Thiên phải nghĩ chuyện sinh kế trước mắt đã. Đầu tiên là phải tìm cái ăn, sau đó là kiếm chỗ để che nắng che mưa.

Sau khi tìm khách sạn cho Tiểu Ngọc ở, Lâm Thiên đã dùng toàn bộ số tiền còn lại trên người mình. Tất cả đều không còn lại một xu nào, thậm chí cả tiền ăn cơm cũng không có.

“Đầu tiên nghĩ cách kiếm tiền đã.” Lâm Thiên khẽ nói.

Sau đó, Lâm Thiên lấy ra điện thoại, gọi điện cho mấy ông chủ là anh quen ở Kim Đô. Mấy người này đều là những người mà ông ngoại đã giới thiệu với anh ở tiệc rượu.

Lâm Thiên gọi mấy cuộc, kết quả đều giống nhau. Vừa mới có vài hồi chuông đã bị tắt.

“Lúc ở tiệc rượu, mấy người này đối xử với mình không khác gì vương tôn quý tộc, còn hết lời hứa hẹn đủ kiểu. Bây giờ công ty bị niêm phong, ngay cả điện thoại họ cũng không thèm nghe.” Lâm Thiên lắc đầu nói.

“Mấy người quan hệ vì lợi ích như vậy đều không đáng tin.” Thạch Hàn nói.

“Thôi vậy. Gọi cho mấy ông chủ ở Bảo Thạnh xem sao.” Lâm Thiên nói.

Sau đó, anh lại gọi cho mấy người ở Bảo Thạnh. Mấy người này anh cũng quen biết khá lâu rồi, cũng đã qua lại nhiều lần.

Nhưng tiếp tục, những cuộc gọi đều không có hồi đáp.

Cuối cùng Lâm Thiên gọi đến số của chủ tịch thương hội ở Bảo Thạnh.

Điện thoại vang lên vài hồi chuông, sau đó liền có người nhấc máy.

Xem ra anh đã không nhìn lầm con người của vị hội trưởng này. Việc ông ta nhận điện thoại làm lòng Lâm Thiên thấy an tâm hơn.

“Alo, chào hội trưởng. Tôi là Lâm Thiên. Hiện tại tôi có chút việc, không biết ngài có thể cho tôi mượn chút tiền được không?” Lâm Thiên nói.

“Lâm Thiên, cậu nói gì? Tôi đang ở nước ngoài, hình như tín hiệu không tốt nên nghe không rõ lắm.” Trong điện thoại vang lên tiếng của hội trưởng.

Sau đó, tín hiệu bị cắt đứt.

Lâm Thiên nghe tiếng tút tút từ trong điện thoại, cả người cũng cứng lại.

Trước đây vị hội trưởng này luôn nịnh bợ Lâm Thiên. Hai người cũng đã nói chuyện rất nhiều lần. Không nghĩ khi anh vừa mới gặp chuyện, ông ta cũng không khác gì những kẻ khác.

“Thế giới này quả nhiên tàn nhẫn. Thạch Hàn, cậu nói đúng. Mấy người quen nhau chỉ vì lợi ích thì hầu hết đều không đáng tin cậy.” Lâm Thiên lắc đầu nói.

Lâm Thiên cũng không gọi điện thoại nữa. Vì kết quả như thế nào anh cũng có thể đoán được rồi.

Điều duy nhất làm Lâm Thiên thấy vui chính là việc những người như Thạch Hàn vẫn nguyện ý theo anh như trước.

“Anh Thiên, tôi nhớ ra trong tài khoản của tôi vẫn còn tiền. Anh ở đây chờ tôi một chút, tôi đi tìm một siêu thị để mua đồ ăn.” Thạch Hàn nói.

Thạch Hàn nói xong liền đứng dậy rời đi.

Chỉ còn lại một mình Lâm Thiên ngồi ở trước cửa hàng.

Lúc này, vương tuyết cũng gọi điện đến.

“Alo, Lâm Thiên. Chiếc Lamborghini của anh đậu trước nhà em tự nhiên bị người dùng xe kéo đi rồi. Em nghe nói tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng đã bị niêm phong. Anh không sao chứ?” Giọng nói của Như Tuyết cũng đầy vẻ lo lắng.



“Như Tuyết, nếu anh chỉ còn hai bàn tay trắng, em có nguyện ý ở bên anh không?” Lâm Thiên hỏi.

“Đồ ngốc. Dù anh không còn gì cả, em cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh. Anh Thiên khỏe chứ?” Như Tuyết nói đầy thân thiết.

“Như Tuyết, em đừng lo. Anh không sao hết. Chỉ là có chút chuyện vặt vãnh thôi. Rất nhanh sẽ được giải quyết.” Lâm Thiên cười nói.

Tất nhiên tin tức mà Như Tuyết biết cũng không nhiều, Lâm Thiên cũng không muốn cô biết nhiều về việc này. Như vậy cô cũng không phải lo lắng.

Sau khi cúp máy, Lâm Thiên nghĩ ngợi, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Linh.

Cũng vì anh làm liên lụy nên nhà họ Triệu mới có chuyện. Nhiều việc xảy ra như vậy, Lâm Thiên không biết Triệu Linh và ông nội của cô đang như thế nào, cũng không biết họ có đang phải trải qua cảnh mưa gió sấm sét như anh không.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

“Alo, Lâm Thiên. Tôi vừa nghe ông nội nói chuyện Tỉnh Xuyên bị niêm phong. Anh không sao chứ?” Điện thoại truyền đến giọng nói đầy thân thiết của Triệu Linh.

“Tôi không sao. Triệu Linh, còn cô thì sao? Cô và ông nội đang ở đâu vậy?” Lâm Thiên hỏi.

“Tôi và ông nội đang ở nhờ nhà một người bạn của ông. Tôi cũng không sao. Còn anh? Hiện tại anh có được an toàn không? Có tìm được nơi ở chưa?” Triệu Linh hỏi.

“Tôi rất an toàn, cũng có nơi ở rồi. Cô không cần lo lắng cho tôi đâu.” Lâm Thiên trả lời.

Dừng một chút, Lâm Thiên cúi đầu, thấp giọng nói tiếp:

“Triệu Linh, rất xin lỗi cô. Những việc này đều là do nhà họ Phạm. Nhưng cũng là do tôi làm liên lụy đến nhà họ Triệu, khiến cho nhà cô cũng bị rơi vào cảnh khó khăn. Nhờ cô chuyển lời đến ông nội của cô rằng tôi rất xin lỗi. Những gì tôi nợ nhà họ Triệu, nhất định sau này tôi sẽ trả lại đầy đủ.”

“Không sao. Chuyện này cũng không trách anh được. Muốn trách cũng nên trách cha tôi quá ham mê cờ bạc. Còn những kẻ đáng hận nhất là người nhà họ Phạm!” Mấy từ cuối, Triệu Linh nói với giọng đầy giận dữ.

Nhưng dù sao Lâm Thiên cũng hiểu rõ, anh nợ nhà họ Triệu cả một tập đoàn triệu thị.

Sau khi nói chuyện với Triệu Linh xong, Lâm Thiên nhận được điện thoại của chị họ Lâm Mộc Thanh gọi tới.

Lâm Thiên lập tức giật mình, không lẽ cả công ty của Lâm Mộc Thanh cũng bị điều tra rồi?

“Alo. Chị Thanh à.” Lâm Thiên nhanh chóng nghe máy.

“Lâm Thiên, chị vừa mới đi công tác về, nghe được tin Tỉnh Xuyên bị đóng cửa. Chị định đến nhà tìm em nhưng cũng thấy nhà đã bị niêm phong. Giờ em đang ở chỗ nào? Có an toàn không?” Lâm Mộc Thanh thân thiết hỏi.

“Chị Thanh… em…” Lâm Thiên thấy hơi nghẹn ngào. “Em không sao. Chị Thanh, công ty của chị sao rồi?” Lâm Thiên cắn răng, cố tỏ ra bình tĩnh mà nói.

“Công ty của chị vẫn bình thường. Giờ em đang ở đâu thế? Để chị lái xe tới đón em. Em cứ ở tạm chỗ chị đã, có chuyện gì thì tính sau. Tùy rằng Tỉnh Xuyên đã không còn, nhưng chúng ta vẫn có thể xây dựng lại.” Lâm Mộc Thanh nói.

Nghe được như vậy, Lâm Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dù sao hiện giờ tất cả những công ty có liên quan đến anh đều đã bị niêm phong hết.

Công ty của Lâm Mộc Thanh có 50% cổ phần là thuộc về Lâm Thiên. Lâm Thiên vẫn tưởng rắng công ty của Lâm Mộc Thanh sẽ không tránh khỏi việc bị niêm phong.

“Chị Thanh, chị đừng có tới tìm em. Tất cả các công ty có tên em đều đã bị niêm phong hết rồi. Công ty của chị không sao thì chắc là do tên Phạm Nhật Long không biết em có cổ phần trong công ty của chị thôi. Giờ chị tới tim em thì chẳng khác gì tự đưa mình vào rọ đâu.” Lâm Thiên nói nghiêm túc.

Lâm Thiên hiểu rõ nếu mình đến ở chỗ của Lâm Mộc Thanh, rất có thể ngay ngày mai công ty của Lâm Mộc Thanh cũng sẽ bị niêm phong ngay lập tức.

Lâm Thiên đã làm hại tập đoàn Triệu thị bị đóng cửa, anh không muốn làm cho cả công ty của chị họ mình cũng chịu chung số phận.

“Vậy hiện giờ em thế nào? Có nơi ở tốt chưa? Vẫn được an toàn chứ?” Lâm Mộc Thanh lo lắng hỏi.



“Chị yên tâm, giờ em đang ở tại khách sạn. Em vẫn an toàn, chị không cần lo lắng đâu. Giờ chị chỉ cần tập trung phát triển công ty lớn mạnh, đem cổ phần của em tăng thêm giá trị. Đây chính là sự giúp đỡ tốt nhất đối với em rồi.” Lâm Thiên nói.

“Được. Nếu em có chuyện gì cần giúp nhất định phải nói với chị. Nghe chị, chị không sợ mất công ty, dù mất cũng nhất định phải giúp em. Nhớ chưa?” Lâm Mộc Thanh nói.

“Cảm ơn chị.” Lâm Thiên nghẹn ngào.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên dựa lưng vào tường, mắt nhìn ra bên ngoài.

Hôm qua, Lâm Thiên vẫn còn ở tại một khu biệt thự sang trọng, vẫn là phó chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, là người khiến cho bao kẻ phải ngưỡng mộ lẫn ghen tị.

Nhưng hiện tại, anh chỉ là một kẻ lưu lạc đầu đường, chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Lúc này, đột nhiên xuất hiện năm sáu người đàn ông ăn mặc rách rưới đang đi tới.

Lâm Thiên nhìn lại, phát hiện ra họ đều là ăn mày.

“Thằng nhóc, đây là địa bàn buổi tối của bọn tao. Ai cho mày ở lại đây? Mau cút đi cho khuất mắt.” Mấy tên ăn mày vây trước mặt Lâm Thiên.

“Mấy anh, chỗ này rộng như vậy, tôi cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến mấy anh đâu.” Lâm Thiên mệt mỏi, nói.

“Ranh con, nói nhiều như thế làm gì. Cút, cút ngay.” Một tên lùn trong đó chỉ vào Lâm Thiên mà hét lên.

“Đúng là sa cơ lỡ vận. Chó cắn áo rách.” Lâm Thiên lắc đầu, cười khổ.

Lâm Thiên cũng không ngờ có ngày mình lại nghèo túng đến vậy. Đến cả mấy tên ăn mày cũng có thể uy hiếp anh.

“Mày nói ai là chó đấy?”

Tên ăn mày lúc nãy thấy Lâm Thiên nói liền xông lên túm áo Lâm Thiên.

“Yêu cầu anh buông tay ra. Hôm nay tâm trạng của tôi đang không tốt, mong anh đừng có chọc vào tôi. Để tôi yên tĩnh nghỉ ở đây một lúc.” Lâm Thiên nói.

“Á à. Hôm nay bố mày muốn chọc mày đấy. Tao còn muốn đánh mày đấy. Thích không?” Tên ăn mày nói to.

Mấy tên ăn mày thấy Lâm Thiên ăn mặc bình thường, hơn nữa chúng đông người nên cũng không hề thấy có gì phải sợ.

Tên ăn mày lùn nói xong liền giơ tay định đánh vào mặt Lâm Thiên.

“Bốp.”

Lâm Thiên chưa ăn cơm, cả người đang mệt mỏi. Một đấm này đã đánh ngã anh xuống đất.

“Ha ha, dám mắng bọn tao là chó. Giờ mày quỳ rạp xuống đất cũng khác gì chó đâu.”

Mấy tên ăn mày cười ha hả.

Lâm Thiên bám tường, từ từ đứng dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn mấy tên ăn mày. Hai mắt anh lóe lên một tia lửa giận dữ.

“Là - chúng - mày - ép - tao!”

Lâm Thiên gằn từng chữ. Giọng điệu đầy sắc bén. Sau đó anh lấy súng từ trong áo ra.

Dù anh đang nghèo túng, nhưng tuyệt đối không để mình phải chịu cảnh bị mấy tên ăn mày vô liêm sỉ này bắt nạt.