Mấy tên ăn mày nhìn thấy súng trong tay Lâm Thiên liền sợ đến mức mặt tái nhợt không còn chút máu.
Lâm Thiên liền lên đạn.
“Đoàng!”
Lâm Thiên liền bắn thẳng vào vai tên ăn mày lùn lúc trước.
“Á á á…” Tên lùn chỉ biết kêu lên thảm thiết.
Mấy tên bên cạnh sợ đến mức quỳ sụp xuống đất.
“Đại ca, xin tha mạng. Là chúng em sai. Anh thích đánh thích đá gì cũng được. Xin đừng bắn bọn em,”
Mấy tên liên tục cầu xin tha mạng.
“Cút đi cho tao.” Lâm Thiên gằn giọng.
Mấy tên ăn mày vội kéo lên lùn dậy, chạy bán sống bán chết.
Mấy tên ăn mày vừa đi mất dạng, Thạch Hàn đã đội mưa mà chạy lại.
“Anh Thiên, anh vừa nổ súng à?” Mặt Thạch Hàn đầy vẻ kinh ngạc.
“Ừ. Có mấy con chó muốn cắn tôi.” Lâm Thiên híp mắt nói.
“May là chỗ này không có nhiều đèn đường. Bọn chúng chắc cũng không thể thấy rõ mặt anh. Chúng ta nhanh đi thôi, chỗ này không thể ở lại nữa. Nếu chúng báo cảnh sát thì nhất định sẽ rắc rối to.” Thạch Hàn nói.
“Ừ.” Lâm Thiên gật đầu, sau đó cùng Thạch Hàn rời đi.
Hai người tìm một chỗ khác để trú mưa.
“Anh Thiên, bánh mì và đồ uống đây.” Thạch Hàn lấy ra bánh mì và sữa mới mua, sau đó hai người cũng nhau ăn nhanh.
Vừa ăn, Thạch Hàn vừa nói: “Anh Thiên, trong tình hình hiện tại chúng ta phải hết sức nhẫn nhịn. Nếu làm cho Phạm Nhật Long biết chuyện anh nổ súng giết người, hoặc hắn biết anh có súng cũng đủ lý do để hắn hại anh rồi.”
Lâm Thiên gật đầu. Điều này anh cũng hiểu rõ. Nhưng vừa rồi anh thật sự vô cùng giận dữ.
“Anh Thiên, tôi vừa mới xem tài khoản. Từ lúc tôi theo ông Lê tới nay, tài khoản có tổng cộng có hơn ba mươi triệu đồng. Chỗ tiền này tôi đưa hết cho anh. Có thể anh nghĩ số tiền này chẳng đáng gì, nhưng đó là tất cả những gì tôi có.”
“Thạch Hàn, cho dù tài khoản của tôi không bị đóng, dù anh đưa cho tôi mấy trăm tỉ cũng vô dụng thôi. Chúng ta không quyền không thế, cho dù lại gây dựng nên một tập đoàn Tỉnh Xuyên khác, nhà họ Phạm cũng có thể dễ dàng lấy lý do phá vỡ.” Lâm Thiên lắc đầu nói.
“Cũng có lý.” Thạch Hàn gật đầu.
“Chiều tôi còn ngu ngốc nghĩ chuyện dùng tiền để thay đổi mọi chuyện. Nhưng tôi nghĩ sai rồi. Nếu muốn làm việc lớn,chúng ta phải có được quyền thế lớn, thậm chí phải vượt qua cả quyền lực mà nhà Trần có.” ánh mắt Lâm Thiên ánh lên đầy sắc bén.
Khi tài khoản ngân hàng của Lâm Thiên bị đóng băng, anh đã hiểu được đạo lý này.
Lâm Thiên đã hiểu được vì sau ông ngoại nhất định không chịu cho mẹ anh kết hôn với cha anh mà muốn mẹ anh kết hôn với một đại gia tộc.
Nếu năm đó mẹ của Lâm Thiên kết hôn với một người từ một gia tộc lớn, tập đoàn Tỉnh Xuyên có thể có được quyền thế từ đại gia tộc đó.
Đối với ông ngoại Lê Chí Thành của Lâm Thiên, tiền tài không bao giờ thiếu. Nhưng quyền thế lớn lại chưa bao giờ có được.
“Anh Thiên, anh nghĩ xem, chúng ta có thể nhờ quyền lực của ai không?” Thạch Hàn hỏi.
“Từ khi tôi gặp ông ngoại, ông chính là người có quyền lực lớn nhất mà tôi biết. Tôi cũng không có nhiều quan hệ, cũng không biết ai là người có quyền lực lớn hơn ông ngoại nữa.” Lâm Thiên thở dài, lắc đầu.
Lúc trước, Lâm Thiên luôn dựa vào ông ngoại và tập đoàn Tỉnh Xuyên. Ngoài chuyện đó ra thì Lâm Thiên cũng không có gì đặc biệt hơn người khác, sao có thể đi kết giao với những người có nhiều quyền lực được?
Càng không thể nhờ những người như vậy giúp đỡ.
Lâm Thiên nghĩ lại những gì xảy ra trong hôm nay, trong lòng càng thấy vô cùng khó chịu.
“Nhà họ Phạm! Phạm Nhật Long! Đều là do chúng mày làm hại. Nếu tao có thể trở lại như xưa, nhất định sẽ phải cho cả họ nhà mày nếm mùi đau khổ. Còn cả gia tộc họ Trần nữa. Nhất định phải phá nát gia tộc đó đến mức không - còn - một - ai!” Lâm Thiên nheo mắt, trong mắt hiện lên lửa giận. Chiếc bánh mì trong tay cũng bị Lâm Thiên nắm thành một nắm.
…
Trong nhà ăn tại trang viên của nhà họ Phạm.
Không khí nơi đây đầy vẻ vui sướng.
Ngay cả ông chủ nhà họ Chu cùng con trai, Chu Tuấn cùng ngồi ở trên bàn tiệc.
“Nào, nâng ly lên. Uống mừng nhà họ Triệu, họ Lê đã đi đời.”
Ông chủ nhà họ Phạm, Phạm Quang Đức nâng lên ly rượu.
Mọi người có mặt ở bàn tiệc cũng nâng cao ly, uống cạn.
“Nhà họ Triệu đúng là không biết điều. Đang yên đang lành lại đi hợp tác với Tỉnh Xuyên. Thế nên đành diệt luôn cả nhà họ Triệu thôi.” Phạm Quang Đức nói.
Lão ta nói những lời này cũng là để nhắc nhở những người có mặt ở đây rằng, nếu đã theo phe ông ta, tuyệt đối không được có ý đồ khác.
Ông chủ nhà họ Chu nghe vậy liền vội vàng đứng dậy, nói:
“Ông chủ Phạm, nhà họ Chu của tôi thề sẽ mãi mãi trung thành với nhà họ Phạm.”
Phạm Nhật Long nghe vậy cũng cười lớn.
“Đánh một cú cho thằng Lâm Thiên kia trở lại vị trí ban đầu cũng là chuyện tôi hài lòng nhất. Nếu không có người ngăn lại, tôi còn muốn giết nó luôn cơ.” Phạm Nhật Long nói.
“Anh Long, thằng kia không chết, nhưng chỉ sợ sau này sống còn không bằng chết đúng không? Bây giờ bên ngoài đang mưa to như vậy, có khi hắn đang như một thằng ăn mày lang thang ngủ nơi đầu đường xó chợ rồi. Ha ha.” Chu Tuấn cười nói.
Sau một trận đấu kia, Lâm Thiên và Chu Tuấn đã có thù oán. Giờ Lâm Thiên gặp nạn, Chu Tuấn tất nhiên thấy vui sướng không thôi.
“Đúng thế. Có khi hắn đang sống không bằng chết. Cả tinh thần lẫn thể xác đều đang bị tra tấn. Đây chính là kết cục của những kẻ dám chống lại Phạm Nhật Long này.” Phạm Nhật Long cười lớn.
“Chuyện này cũng là nhờ có sự trợ giúp của gia tộc họ Trần. Mọi người cùng nhau nâng ly, chúc con dâu tương lai của tôi, Trần Mỹ một ly nào.” Phạm Quang Đức nâng lên ly rượu.
Mọi người đều cầm ly rượu đứng dậy, sau đó uống cạn.
“Anh Nhật Long, em uống rượu xong thấy đau đầu quá.” Trần Mỹ tựa người vào Phạm Nhật Long.
Phạm Nhật Long nhìn vào Trần Mỹ đang dựa vào người mình, hắn cảm thấy vô cùng chán ngán.
Mẹ kiếp. Đã béo còn xấu. Miệng lại có mùi khó ngửi. Ai mà chịu nổi?
Phạm Quang Đức thấy vậy liền nói với Phạm Nhật Long.
“Nhật Long, con mau đưa Trần Mỹ đi nghỉ ngơi đi.”
Phạm Quang Đức vừa nói còn vừa ra hiệu bằng ánh mắt cho Phạm Nhật Long.
Phạm Nhật Long tất nhiên hiểu ám hiệu của cha hắn là gì. Cha hắn muốn hắn cùng Trần Mỹ làm chuyện ăn kem trước cổng, gạo nấu thành cơm.
“Vâng.” Phạm Nhật Long chỉ biết gật đầu. Sau đó hắn đỡ Trần Mỹ đi lên trên lầu.
Sau khi vào phòng ngủ.
“Anh Nhật Long, em chóng mặt quá, mau đưa em đến giường đi.” Trần Mỹ đưa tay lên trán, nói.
Phạm Nhật Long thầm nghĩ: “Cô mới chỉ uống một chén rượu đã kêu đau đầu, giả vờ say xỉn. Quá giả dối.”
Nhưng hắn cũng chỉ biết nghĩ trong lòng như vậy, ngoài mặt vẫn phải vội vàng mỉm cười, nói:
“Được, để anh đỡ em.”
Sau khi đặt Trần Mỹ lên giường, hai tay Trần Mỹ liền ôm lấy cổ Phạm Nhật Long. Mặt cô nàng tiến sát đến gần mặt Phạm Nhật Long, mũi hai người cũng chạm vào nhau.
Hai tay của Trần Mỹ cũng to gần bằng đùi của cô ta vậy.
“Anh Nhật Long. Anh có biết không, anh đẹp trai phong độ như vậy, em thích anh rất nhiều. Hôm nay em sẽ trao cho anh lần đầu tiên quý giá của em.” Trần Mỹ nũng nịu nói.
Nhìn thấy mấy nếp mỡ dày trên mặt Trần Mỹ, kèm theo đó là hơi thở nặng mùi của cô ra, mặt Phạm Nhật Long cũng bắt đầu tái đi rồi.
Nhưng quan trọng nhất là, trên răng nanh của Trần Mỹ còn mắc một mẩu rau xanh. Một mẩu rau xanh!
Nghĩ đến chuyện lát nữa phải hôn nhau với Trần Mỹ, Phạm Nhật Long liền thấy như mình sắp rơi vào địa ngục rồi.
Lần trước hắn hôn Trần Mỹ xong, quay về đã phải nôn mấy lần. Mấy ngày sau đó hắn đều ăn không ngon, nghĩ lại chỉ thấy như ác mộng.
Nếu nói về ưu điểm của Trần Mỹ thì giọng của cô nàng nghe rất có âm hưởng loli. Nếu chỉ nghe giọng thì có thể nghĩ đây là một cô gái dễ thương.
Nhưng giọng của cô nàng với bề ngoài lại không hề hợp nhau. Tổ hợp quái dị này chỉ khiến người khác buồn nôn.
“Anh Nhật Long, sao mặt anh lại khó coi thế?” Trần Mỹ nghi hoặc hỏi.
“Đâu… Đâu có.” Phạm Nhật Long khựng lại, chỉ biết cười cười.
“Anh Nhật Long, anh lấy hộ em mấy tờ khăn giấy có được không?” Trần Mỹ nũng nịu nói.
Tuy Phạm Nhật Long không biết Trần Mỹ muốn làm gì, nhưng hắn vẫn vươn tay sang bên cạnh lấy ra vài tờ giấy đưa cho Trần Mỹ. Trong lúc lấy giấy, hắn còn tranh thủ hít vài hơi không khí trong lành.
Sau khi Trần Mỹ lấy khăn giấy.
“Khạc khạc.” Trần Mỹ liền họ ra mấy cục đờm, dính đầy trên khăn giấy.
“Anh Nhật Long, phiền anh vứt hộ em mấy tờ giấy này vào thùng rác nhé.” Trần Mỹ nói xong liền đưa tờ giấy ăn dính mấy cục đờm cho Phạm Nhật Long.
“Ọe.”
Phạm Nhật Long nhìn xuống tờ giấy ăn Trần Mỹ đưa cho hắn, trong bụng liền nhộn nhạo, cổ họng cũng bắt đầu muốn trào ngược.
Phạm Nhật Long vội vàng che miệng lại.
“Anh Nhật Long, anh sao vậy? Anh không khỏe à?” Trần Mỹ nói đầy quan tâm.
“Không có gì. Có khi là do anh ăn phải đồ lạ.” Phạm Nhật Long cố cười.
“Vậy anh mau đi vứt khăn đi. Sau đó chúng ta còn bắt đầu vào việc chính.” Trần Mỹ lại tiếp tục nũng nịu.
Phạm Nhật Long nhìn mấy cục đờm dính trên khăn giấy, thật sự không hề muốn làm, nhưng hắn cũng không thể từ chối, đành chấp nhận cầm khăn mang đi vứt.