Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 574: càng lộ ra vẻ thất vọng.



Sau khi lấy được tất cả sản nghiệp của gia tộc Công Tôn, tổng tài sản của Lâm Thiên, lại lần nữa tăng cao.

Với tất cả số tiền Lâm Thiên hiện có, lại tính cả sản nghiệp của ba tỉnh Tây Nam, đã sở hữu tài sản cả trăm nghìn tỷ.

Lần này sau khi lấy được sản nghiệp của gia tộc Công Tôn, tổng tài sản đã đạt đến năm mươi nghìn sáu trăm tỷ.

(Tài sản của cả gia tộc Công Tôn gộp lại, có hơn ba mươi nghìn năm trăm tỷ, nhưng sau khi chuyện xảy ra, một số thành viên của gia tộc Công Tôn, đã ôm tiền ra nước ngoài ngay trong đêm, ngoài ra một số tài sản và tiền của gia tộc Công Tôn, vốn dĩ được ngầm để ở trong ngân hàng ở nước ngoài, những thứ này Lâm Thiên không thể lấy được, cho nên số tài sản thực sự mà Lâm Thiên lấy được từ gia tộc Công Tôn, cũng chỉ vài nghìn tỷ).

Ngoài ra, gia tộc Công Tôn sở hữu vài sản nghiệp màu xám, là loại sản nghiệp không thể đem ra ngoài sáng, trên bề ngoài lúc công bố tài sản, loại tài sản này sẽ không được tính đến.

Bao gồm sản nghiệp của Lâm Thiên ở khu vực Tây Nam, có một số cũng không thể đem ra ngoài sáng.

Cũng chính là nói, tổng tài sản năm mươi nghìn sáu trăm tỷ Lâm Thiên hiện giờ đang khống chế, trong đó có thể cho người ngoài nhìn thấy, cũng chỉ tầm ba mươi nghìn năm trăm tỷ.

Thực ra rất nhiều người nhà giàu ở trong nước đều như vậy, tổng tài sản công bố ra bên ngoài, không nhất định là tổng tài sản thực sự mà họ sở hữu.

Bảng xếp hạng tỷ phú là tổng hợp từ thông tin tài sản mà các người giàu này công khai, đối với một số tài sản không công khai, bảng xếp hạng tỷ phú không có cách nào biết được, cho nên cũng không có cách nào để tổng hợp.

Hơn nữa trong nước còn có rất nhiều người giàu ngầm, tên của bọn họ căn bản không có trên bảng xếp hạng tỷ phú, nhưng lại sở hữu nhiều tài sản khiến người sợ hãi.

Nhà họ Chu.

Trong phòng hội nghị.

Gia chủ họ Chu đang ngồi phía trước, con trai ông ta ngồi ở hàng đầu, bên dưới là mấy chục nhân vật cốt cán nhà họ Chu đang ngồi.

Có điều, tất cả mọi người lúc này đều hoang mang không thôi.

Không khí trong phòng hội nghị, đều hiện vẻ cực kì áp lực.

Bao gồm bố con nhà họ Chu, sắc mặt cũng cực kì khó coi, cực kì lo lắng sợ hãi.

Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ nhận được tin gia tộc Công Tôn bị xóa tên.

Bọn họ đều rõ, đây là do Lâm Thiên làm.

Cho nên bọn họ đều rất sợ, bởi vì nhà họ Chu bọn họ cũng kết thù lớn với Lâm Thiên.

"Gia tộc Công Tôn vẫn luôn có thực lực tổng thể mạnh nhất, trong tám đại thế gia, gia tộc Công Tôn bọn họ lại bị xóa sổ chỉ trong một đêm, việc này khủng bố đến mức nào!"

"Gia tộc Công Tôn vẫn luôn có thực lực tổng thể mạnh nhất, trong tám đại thế gia, gia tộc Công Tôn bọn họ lại bị xóa sổ chỉ trong một đêm, việc này khủng bố đến mức nào!"

"Lâm Thiên diệt gia tộc Công Tôn, chỉ sợ tiếp đến chính là nhà họ Chu chúng ta!"

"Ôi, bây giờ phải làm sao đây!"

"Đúng thế đúng thế, bây giờ phải làm sao!"

Những nhân vật cốt cán của nhà họ Chu đang ngồi phía dưới, đều kêu than, giống như sắp đến ngày tận thế.

Lúc này, một trưởng bối nhà họ Chu đứng dậy, chỉ vào cậu chủ Chu nói:

"Cậu chủ Chu, đây đều là họa do cậu gây ra! Nếu như không phải do cậu đụng đến tên sát tinh đó, nhà họ Chu chúng ta sao lại gặp phải nguy cơ như này!"

Vị trưởng bối này vừa mở lời, lập tức dẫn đến phản ứng liên hoàn.



"Cậu chủ Chu, lần này cậu rước họa diệt tộc đến nhà họ Chu chúng ta rồi!"

"Đúng vậy, ở chuyện này, cậu chủ Chu phải chịu toàn bộ trách nhiệm! Cậu có biết họa cậu rước lớn đến thế nào không?"

"Đúng thế, chuyện này đều trách cậu chủ Chu, ngày thường cậu ương ngạnh kiêu căng, thích gây chuyện thị phi, mới gây nên họa lớn thế này!"

Nhất thời, cậu chủ Chu trở thành đối tượng bị tất cả nhân vật chủ chốt của nhà họ Chu chỉ trích, trách móc.

Cậu chủ Chu cúi đầu, sắc mặt khó coi giống như ăn phải phân.

Cậu chủ Chu cũng không ngờ đến, Lâm Thiên lại mạnh đến mức có thể xóa tên gia tộc Công Tôn chỉ trong một đêm!

Điều này thực sự dọa đến cậu chủ Chu, cũng khiến anh ta thật sự sợ hãi, kiêng dè Lâm Thiên.

"Các vị yên tĩnh, tôi gọi mọi người đến, là để thương nghị đối sách, bây giờ chuyện đã phát triển đến bước này, chỉ trích ai cũng vô dụng, chuyện gấp trước mắt, là thương lượng đối sách, nhà họ Chu chúng ta nên làm gì, mới có thể hóa giải nguy cơ!" Gia chủ nhà họ Chu nói.

"Gia chủ, ông nói xem nên làm gì." Mọi người đều nhìn gia chủ Chu.

"Hôm qua ở cuộc họp công bố, tôi đã xin lỗi Lâm Thiên, nhưng anh ta muốn một phần ba tài sản của nhà họ Chu chúng ta, lúc đó tôi không đáp ứng, bây giờ xem ra, chỉ e... chỉ có thể lấy ra một phần ba tài sản, để giành được sự tha thứ của anh ta rồi." Gia chủ Chu ngữ khí trầm trọng.

Trước khi được tin gia tộc Công Tôn trực tiếp bị diệt, gia chủ Chu còn tính toán với con trai mình, nên đối phó với Lâm Thiên thế nào.

Nhưng sau khi nghe tin gia tộc Công Tôn trực tiếp bị diệt, ông ta cũng không còn dám có ý nghĩ đối phó với Lâm Thiên!

"Cái gì? Giao ra một phần ba sản nghiệp, nhà họ Chu chúng ta tích cóp mấy đời, mới sở hữu sản nghiệp như bây giờ, bây giờ lại phải trực tiếp tặng thẳng cho người khác một phần ba?" Một người đàn ông trẻ tuổi không phục nói.

"Cháu trai, cháu hiểu cái gì? Giao ra một phần ba sản nghiệp, ít nhất chúng ta vẫn còn hai phần ba, nếu như nhà họ Chu chúng ta bị diệt, vậy thì một phần cũng không còn!" Một ông già có uy quyền khá cao trong gia tộc đứng dậy phản bác.

"Đúng đúng đúng!" Những thành viên chủ chốt của nhà họ Chu ở đó đều gật đầu.

Bây giờ bọn họ đều sợ sắp chết, có thể bảo toàn hai phần ba tài sản, bọn họ đã rất hài rồi.

"Được, chuyện này cứ quyết định như vậy, con trai, lát nữa con cùng bố xuất phát, đến tìm Lâm Thiên xin lỗi, giao ra một phần ba sản nghiệp."Gia chủ Chu nói.

Cậu chủ Chu chỉ có thể gật đầu.

"Chuyện này, cậu chủ Chu phải chịu toàn bộ trách nhiệm, tôi đề nghị bãi bỏ thân phận người thừa kế nhà họ Chu của cậu chủ Chu, lựa chọn một người thừa kế khác!" Một ông già đầu tóc bạc trắng đứng dậy nói.

"Đúng thế! Cậu chủ Chu gây ra họa lớn như vậy, sau này nếu để cậu làm gia chủ, sẽ chỉ đưa nhà họ Chu chúng ta đến bờ vực diệt vong!"

"Đúng vậy, tôi cũng đồng ý việc phế bỏ thân phận người thừa kế của cậu chủ Chu!"

"Tôi đồng ý!"

"Tôi đồng ý!"

...

Cậu chủ Chu trở thành mũi chịu sào, gần như tất cả mọi người đều giơ tay tán thành.

Sắc mặt của cậu chủ Chu, càng khó coi hơn đến cực điểm, anh ta biết, anh ta đã không có duyên với vị trí người thừa kế nhà họ Chu rồi...

Ở nơi khác.



Trong chợ dược liệu lớn nào đó của Hà Nội.

Lâm Thiên xách theo một cái túi, đang dạo trong chợ dược liệu.

Thời gian cả buổi sáng hôm nay Lâm Thiên đều đang dạo ở trong chợ dược liệu của Hà Nội.

Dạo từ sáng đến chiều, đã chạy đến mấy chợ dược liệu khác nhau.

Mục đích của Lâm Thiên rất đơn giản, tìm đủ dược liệu để luyện chế Định Nhan đan, sau đó luyện chế Định Nhan đan.

Những dược liệu cần để luyện chế Định Nhan đan này, ở trên trái đất đã được coi là cực kì quý hiếm rồi, cho nên không dễ tìm.

Lâm Thiên tìm cả một buổi sáng, chạy đến vài chợ dược liệu lớn, mới gom đủ hầu hết dược liệu, nhưng vẫn còn một loại dược liệu, chưa tìm thấy.

Vị dược liệu này, tên gọi là cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền!

"Cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền? Chưa từng nghe qua, nhưng mà nhà tôi còn nhiều loại dược liệu khác, không biết anh có cần không." Nhân viên cửa hàng nói.

Đáp án này, Lâm Thiên đã nghe rất nhiều lần, cho nên Lâm Thiên hoàn toàn không cảm thấy kì quái, chỉ là có chút thất vọng mà thôi.

"Cảm ơn, tạm thời không cần." Lâm Thiên phất tay, sau đó quay người rời đi.

"Anh bạn nhỏ, cậu muốn tìm cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền à?" một giọng nói vang lên.

Sau khi Lâm Thiên nghe thấy, vội vàng quay đầu, trước mắt hiện lên một người đàn ông trung niên mặc quần áo thời nhà Đường, để râu quai nón, dáng vẻ giống ông chủ.

"Ông chủ, ông biết cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền sao?" Lâm Thiên vội vàng hỏi.

Ông chủ gật đầu: "Cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền này, chỉ sinh trưởng trên núi tuyết cách mặt nước biển trên năm nghìn mét, hơn nữa qua mỗi một trăm năm, mới sinh ra một lá, phải đủ năm trăm năm, mới sinh đủ năm lá, cho nên, cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền này cực kì quý hiếm."

"Ông có không? Có thì bán cho tôi, tiền không thành vấn đề!" Lâm Thiên hào khí nói.

Ông chủ cười lắc đầu: "Anh bạn này, cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền này, tôi cũng chỉ là nhìn thấy ghi chép trên sách cổ mà thôi, ở ngoài đời tôi chưa từng nhìn thấy, nói không chừng chắc đã tuyệt tích trên trái đất này rồi!"

"Thật sự không có sao?" Lâm Thiên lộ ra vẻ bất lực.

"Ít nhất ở Hà Nội, cậu tuyệt đối không thể tìm thấy, tôi đã buôn bán dược liệu ở Hà Nội này hơn hai mươi năm rồi, điều này tôi có thể bảo đảm với cậu." ông chủ nói.

Lâm Thiên nghe đến đây, càng lộ ra vẻ thất vọng.

Lâm Thiên đã hứa với Phùng Vân Điệp, nhất định khôi phục lại dung mạo giúp cô, nếu như nuốt lời, Lâm Thiên sao còn mặt mũi đối diện với cô?

"Anh bạn, nếu cậu muốn tìm vị dược liệu này, trừ khi đi lên núi tuyết tìm, hoặc là đi đến tiệm dược liệu ở gần núi tuyết hỏi." ông chủ nói.

"Được, ông chủ, ông đã nói cho tôi nhiều như vậy, để cảm tạ, tôi tặng ông một mối làm ăn, đem những dược liệu này, mỗi thứ bán cho tôi một nghìn phần."

Lâm Thiên vừa nói, vừa đem danh sách đưa cho ông chủ.

Những dược liệu trên danh sách, là nguyên liệu mà Lâm Thiên luyện chế Vô Cực đan, mà Vô Cực đan lại là dùng để chế tạo nước uống thần tiên, cho nên Lâm Thiên cần một lượng lớn.

Ông chủ vội cầm lấy danh sách.

"Một... một nghìn phần? Anh bạn, cậu không đùa tôi đấy chứ?"

Ông chủ mở to mắt nhìn dược liệu trên danh sách, vừa chấn động, lại vừa không dám tin, giọng nói cũng vì sự kinh hãi ở trong lòng, mà trở nên có chút sắc bén.