Sau khi lái xe về đến biệt thự nhà mình, Lâm Thiên bế cô ấy vào trong.
Cô gái trẻ say xỉn nép mình trong vòng tay Lâm Thiên và tiếp tục nói trong mơ màng.
Do uống quá chén nên mặt cô ấy đỏ lựng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cô ấy có ngoại hình rất trong sáng và ngọt ngào, và có một sức hấp dẫn đặc biệt không thể diễn tả được thành lời.
Lâm Thiên đã từng bắt gặp rất nhiều cô gái đẹp, nhưng hiếm thấy một cô gài nào đẹp theo kiểu như cô ấy.
Hầu hết đàn ông khi thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, họ không thể không nghĩ ngợi lung tung.
Tuy nhiên, lòng Lâm Thiên tương đối vững vàng, hơn nữa anh cũng có nguyên tắc sống của riêng mình, có những việc sẽ quyết không bao giờ làm.
"Oẹ ọe!"
Ngay khi Lâm Thiên bước chân vào biệt thự thì người đẹp say xỉn nôn thốc nôn tháo mà không hề báo trước.
"F*ck!"
Lâm Thiên không khỏi cất tiếng chửi thề, bộ com-lê anh đang mặc là bộ đồ hàng hiệu mà Tần Thi mua cho!
Lâm Thiên vội vàng ném cô ấy lên sô pha, sau đó cởi chiếc áo vest bộ quần áo bẩn thỉu.
"Này, tỉnh lại! Tỉnh lại đi!"
Lâm Thiên cố gắng đánh thức cô ấy một lần nữa, nhưng sau khi gọi nhiều lần mà vẫn không thấy có phản hồi.
Hết cách, Lâm Thiên đành phải giúp cô ấy thay một bộ váy mới, dù sao thì cô ấy cũng đã nôn đầy ra người.
Trong quá trình thay quần áo không thể tránh khỏi có tiếp xúc, nói thật Lâm Thiên thấy khá bối rối, thậm chí còn có một vài phản ứng sinh lý.
May mắn thay, Lâm Thiên đã có thể kiểm soát được hoàn toàn.
Thay quần áo xong, Lâm Thiên bế cô ấy lên một phòng ngủ trống trên lầu để cô ấy nghỉ ngơi.
Và cô gái ấy chính là Kurokawa Nako.
Sắp xếp ổn thỏa xong xuôi, Lâm Thiên đến phòng luyện đan, vừa luyện đan vừa tu luyện.
Nháy mắt, đã đến sáng hôm sau.
Kurokawa Nako chậm rãi mở mắt, đầu vẫn còn đau nhức, nhưng ý thức của cô ấy rất rõ ràng.
“Đây là đâu?” Kurokawa Nako nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh.
"Chết tiệt! Mình... làm thế nào mà mình say quắc cần câu thế này!" Kurokawa Nako bóp đầu.
Kurokawa Nako không thể không hét lên ngay lập tức.
Cô ấy đã phát hiện ra rằng mình đang mặc áo của một người đàn ông thay vì quần áo của chính mình.
Vài giây sau khi Kurokawa Nako hét lên, cánh cửa bị đẩy ra, Lâm Thiên rảo bước đi vào.
Hiển nhiên là Lâm Thiên đã nghe thấy tiếng hét thất thanh.
"Cuối cùng thì cô cũng tỉnh lại rồi, tối hôm qua cô uống rượu ở quán bar..."
"Bốp!"
Lâm Thiên mới nói được nửa chừng, một cái tát đã giáng xuống người anh.
“Thằng khốn, mày đã làm gì tao!” Kurokawa Nako gần như hét lên.
Lâm Thiên bị tát, nét mặt đầy bất lực, làm việc thiện lại đổi lấy một cái tát vào mặt?
"Này, sao cô lại có thể đánh người được nhỉ? Tối qua, cô say rượu trong quán bar, có mấy tên côn đồ bắt nạt cô. Tôi đã giúp cô xua đuổi bọn côn đồ đó đi. Tôi thấy cô say bất tỉnh nhân sự, sợ nếu cô còn ở lại trong quán bar sẽ bị hại, nên tôi đã mang cô về.” Lâm Thiên bất lực giải thích.
Kurokawa Nako day day thái dương, cô ấy mơ hồ nhớ ra lúc ở trong quán bar, đích thực có mấy tên lưu manh định mang cô ấy đi, cô ấy đã chống cự và cũng mơ hồ nhớ ra những điều sau đó.
“Vậy tại sao quần áo tôi đang mặc lại bị thay ra?” Kurokawa Nako gặng hỏi.
"Bởi vì cô nôn ra khắp cả người, tôi đã giúp cô mặc cái áo sơ mi của tôi. Nếu cô không tin thì có thể xem, quần áo bị cô nôn vào vẫn đang ở dưới lầu kia kìa", Lâm Thiên nói.
“Vậy thì…, tôi bị anh nhìn thấy hết rồi?” Kurokawa Nako nhìn chằm chằm Lâm Thiên bằng ánh mắt oán giận.
“À thì, coi như là… có xem một chút.” Lâm Thiên lúng túng sờ mũi.
"Anh là đồ khốn nạn, ai mượn anh thay quần áo cho tôi!"
Kurokawa Nako đập gối vào Lâm Thiên.
"Sao cô lại thế nhỉ? Nếu tôi không cứu cô về đây thì cô đã bị bọn côn đồ kia thay nhau hãm hại rồi. Đã không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn nổi cáu?" Lâm Thiên bực bội.
“Nếu không nể tình anh cứu tôi thì tôi đã giết anh ngay rồi!” Giọng nói của Kurokawa Nako lạnh như băng.
Kurokawa Nako nói xong thì đứng dậy bước ra ngoài.
Nhìn thấy Kurokawa Nako rời đi, Lâm Thiên cũng không ngăn cản, hiện tại cô ấy đã tỉnh thì để cho cô ấy đi thôi.
“Này cô gái, nhắc nhở cô sau này đừng đến quán bar uống rượu một mình, lần sau sẽ không gặp may được người khác cứu như thế này đâu.” Lâm Thiên đang quay lưng lại với cô ấy nói.
"Không cần anh phải lo!"
Kurokawa Nako bỏ lại những lời này và đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Một lúc sau, Lâm Thiên nghe thấy tiếng đóng cửa ở phòng khách dưới lầu, hiển nhiên là cô ấy đã đi rồi.
“Con gái đẹp thời này ai cũng nóng nảy thế à?” Lâm Thiên bất lực lắc đầu.
Lâm Thiên cứu cô ấy một lần, cũng không bắt cô ấy hứa lấy thân đền đáp, nhưng ít nhất cũng phải được một câu cảm ơn chứ.
Đương nhiên, đây chỉ là một chuyện vặt đối với Lâm Thiên, chẳng bao lâu anh đã quên hết, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.
Mười giờ sáng nay, Kurokawa Koro hẹn gặp riêng Lưu Thân, Lâm Thiên hứa sẽ đi cùng anh ta.
Ở một nơi khác.
Phái Bạch Vân.
Trong đại sảnh.
Gia chủ nhà Mộ Dung ngồi ở ghế dành cho khách.
Vừa rồi, gia chủ nhà Mộ Dung đã kể lại chi tiết cho người đứng đầu phái Bạch Vân về sự việc xảy ra ở tỉnh Tây Xuyên của của Lâm Thiên.
“Ông thông gia à, chắc chắn tay Lâm Thiên này đã có mối duyên bất ngờ, chắc chắn là anh ta đã có được kho báu lớn, vả lại anh ta còn có thù với gia tộc Mộ Dung tôi.” Gia chủ nhà Mộ Dung sốt sắng nói.
Con gái lớn của gia tộc Mộ Dung được gả cho con trai của chưởng môn phải Bạch Vân, nên họ có mối quan hệ thông gia.
Phái Bạch Vân vốn là một môn phái cổ xưa, gia tộc Mộ Dung không thể với tới, chẳng qua là con gái lớn của gia chủ nhà Mộ Dung đẹp nghiêng nước nghiêng thành nên lọt vào mắt canh của con trai nhà chưởng môn, do đó mới có cuộc hôn nhân này.
“Gia chủ nhà Mộ Dung, vậy thì ông hãy nói ra suy nghĩ của mình đi.” Chưởng môn phái Bạch Vân ngồi trên ngai vàng ôn tồn nói.
“Tôi suy nghĩ rất đơn giản, giết thằng ranh này đi, sau đó cướp lấy kho báu và thuật luyện đan của nó!” Gương mặt của gia chủ nhà Mộ Dung trở nên hung ác.
Lần trước Lâm Thiên đến thăm nhà Mộ Dung, đánh bại gia tộc Mộ Dung của ông ta, thậm chí còn bắt ông ta phải cúi đầu nhận thua.
Mặc dù gia tộc Mộ Dung đã cúi đầu trước Lâm Thiên, nhưng đó là do Lâm Thiên quá mạnh nên họ buộc phải nhượng bộ.
Trong thâm tâm, tất nhiên gia chủ nhà Mộ Dung oán hận Lâm Thiên, dù sao thì con gái của ông ta cũng đã chết trong tay Lâm Thiên.
Nhưng gia tộc Mộ Dung của ông ta không có thực lực để đối phó với Lâm Thiên, ông ta chỉ có thể gửi gắm niềm hy vọng vào phái Bạch Vân, mong sao phái Bạch Vân sẽ giúp đỡ trừ khử Lâm Thiên.
"Đề nghị của ông đúng là một cách hay, nhưng cũng có những rủi ro nhất định. Hơn nữa, phái Bạch Vân của tôi là danh môn chính phái. Nếu tôi làm những điều như vậy, chẳng phải sẽ khiến thiên hạ cười chê hay sao." Chưởng môn phái Bạch Vân trả lời
Đúng lúc này, Đại trưởng lão của phái Bạch Vân bước vào cửa hàng.
Trưởng lão của Bạch Vân được phái đi chiêu mộ Lâm Thiên trước đó, sau quáng đường gấp rút hôm nay vừa khéo về tới phái Bạch Vân.
“Đại trưởng lão, chuyện mời Lâm Thiên thế nào rồi?” Chưởng môn phái Bạch Vân sốt sắng hỏi.
Suy cho cùng, Lâm Thiên là một nhà luyện đan, tất nhiên chưởng môn phái Bạch Vân hết sức quan tâm.
"Thưa chưởng môn, anh ta nói rằng cần một thời gian để suy nghĩ." Đại trưởng lão nói.
"Thế à? Vậy thì cho anh ta thêm thời gian để suy nghĩ. Một tuần sau, ông lại đến mời chào, cho dù để anh ta đến phái Bạch Vân của chúng ta trải qua kinh nghiệm trước cũng được." Trưởng phòng Bạch Vân nói.
“Vâng thưa chưởng môn.” Đại trưởng lão đáp.
Hà Nội.
Lâm Thiên và Lưu Thân sóng bước vào một quán trà.
"Anh Thiên, tôi không có quan hệ gì với tay Kurokawa Koro này cả. Anh hẹn riêng tôi chắc 80% là có chuyện." Lưu Thân vừa đi vừa nói.
Lâm Thiên gật đầu: "Đúng vậy, nếu tôi đoán không nhầm thì rất có thể là một chuyện khuất tất, nếu không đã chẳng hẹn riêng anh ra gặp thay vì đến công ty tìm."
“Mà này, anh Thiên, anh nói rằng anh có quen biết tay Kurokawa Koro này, cũng có thù oán gì đó, anh đi vào với tôi gặp anh ta đi liệu có ảnh hưởng gì không?” Lưu Thân nói.
Lâm Thiên cười: "Không sao. Tuy anh ta biết tôi, nhưng cũng không biết tôi là chủ tịch tập đoàn tập đoàn Vân Thiên. Đến lúc đó anh cứ bào tôi là bạn của anh."
Lâm Thiên hiện tại chưa muốn cho Kurokawa Koro biết mình là chủ tịch tập đoàn Vân Thiên.
Kurokawa Koro đang ở trong phòng VIP, vợ chưa cưới của anh ta là Hàn An Nguyệt cũng đang ngồi bên cạnh dung dịch nước thần tiên
"An Nguyệt, chỉ cần mua chuộc được Lưu Thân và có được công thức của dạng uống, thì sẽ lập được công lớn, con điếm thối Kurokawa Nako kia sẽ không bao giờ có cơ hội giành quyền thừa kế với anh nữa. Tương lai, anh sẽ là gia chủ của nhà Kurokawa.” Kurokawa Koro vênh mặt nói.
Kurokawa Koro biết cha giao nhiệm vụ này cho anh ta là để anh ta lập công.